Theo đó, Guang Tao bị bạn bè ném trứng, đổ bia, mực lên người trong ngày cưới. Thậm chí, họ dùng băng dính trói anh vào cột điện và dùng thanh tre quật vào anh với danh nghĩa nghi lễ "thử thách" tại hôn lễ.
Sau đó, chú rể 24 tuổi chạy qua một đường cao tốc gần nhà ở Zunyi (phía Nam tỉnh Quý Châu, Trung Quốc) để trốn khỏi đám bạn. Tại đây, anh bị một chiếc xe hơi đâm phải.
![]() |
Ai Guang Tao bị bạn bè ném trứng, đổ bia, mực và đuổi đánh trong ngày cưới của mình. Ảnh: Sohu. |
"Tôi đã bị hành hạ trong ngày cưới nhiều tới mức phải nổi giận. Họ đuổi theo tôi và tôi hầu như không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì vì bị đổ mực kín người. Tới khi tôi phải chạy ra đường cao tốc để trốn, một trong số họ vẫn đuổi theo tôi", Guang Tao kể lại.
Sau khi bị xe đâm và tông vào rào chắn bên đường, chú rể tội nghiệp phải nằm viện 2 tuần với nhiều thương tích, trong đó có nứt hộp sọ.
Chưa dừng lại ở đó, sau khi điều tra, cảnh sát quyết định Guang Tao là bên phải chịu trách nhiệm trong vụ tai nạn này. Công ty bảo hiểm của chủ xe đâm vào Guang Tao yêu cầu anh bồi thường thiệt hại gần 30.000 nhân dân tệ (khoảng 100 triệu đồng).
"Giờ công ty bảo hiểm kiện tôi. Vì vậy, tôi sẽ phải kiện bạn bè của mình", chú rể nói.
Chú rể 24 tuổi phải nhập viện với nhiều vết thương và bị nứt hộp sọ. Ảnh: Sohu. |
Trước đó, những người bạn tham gia chơi khăm Guang Tao đã nhận lỗi của mình và đóng góp 6.000 nhân dân tệ (khoảng 20 triệu đồng) để trả viện phí cho anh.
Tại Trung Quốc, tuy đã được chính quyền nỗ lực kiểm soát, việc thực hiện nghi lễ "đám cưới tàn khốc" vẫn tiếp tục tồn tại ở một số địa phương. Ngoài chú rể, cô dâu, phù dâu hay cha mẹ đều có thể trở thành "nạn nhân" của những trò chơi khăm ác ý.
Đầu tháng 4/2018, đoạn video ghi lại cảnh tượng tiến hành nghi lễ "đám cưới tàn khốc" đối với chú rể ở thành phố Hồ Nam (Thẩm Dương, Trung Quốc) từng khiến nhiều dân mạng phẫn nộ.
![]() |
Tháng 4/2018, hình ảnh một chú rể bị đánh đập và rắc muối lên vết thương cũng khiến cộng đồng mạng Trung Quốc phẫn nộ. Ảnh chụp màn hình. |
Theo đó, chú rể chỉ được mặc đồ lót, đứng giữa đường trước sự chứng kiến của đông đảo quan khách và những người xung quanh.
Anh bị bạn bè và thành viên trong gia đình dùng gậy đánh, sau đó rắc muối trắng lên những vết thương nhằm tăng thêm sự đau đớn cho màn thử thách..
Mới đây, một người phụ nữ Ấn Độ 65 tuổi đã sinh con gái thứ 2 mà không cần bất kỳ sự can thiệp thụ tinh nhân tạo nào.
" alt=""/>Chú rể kiện bạn bè vì bị ném trứng, đâm xe trong ngày cưới'Ngứa mắt' với người yêu cũ của bạn gái luôn đến nhà ngồi 'ám'
Chạm mặt trong quán 'tay vịn', bố vợ và con rể khẩu chiến kịch liệt
Đêm tân hôn bi kịch của nữ bác sĩ xinh đẹp
Chồng tôi làm kỹ sư xây dựng, công trình ở đâu theo đến đó nên vắng nhà liên miên. Hai vợ chồng mới kết hôn gần một năm nhưng chẳng mấy khi ở gần.
Tôi gặp anh qua sự giới thiệu của bạn bè, khi vừa chia tay mối tình 5 năm. Sau 4 tháng tìm hiểu, hai đứa quyết định tổ chức đám cưới. Dù sao chúng tôi đã ở ngưỡng tuổi 30, cần ổn định cuộc sống.
Sau cưới 1 tháng, tôi có bầu luôn. Biết chồng bận rộn, tôi tập cho mình thói quen tự chăm sóc bản thân và thai kỳ. Khám thai, tiêm phòng, mua sắm đồ sơ sinh tôi đều đi một mình.
Đôi lúc thấy người ta mang bầu được chồng vỗ về, đưa đến siêu âm thai, tôi cũng tủi thân, nghĩ: "Mình có chồng mà không khác mẹ đơn thân".
Nhưng khi chồng gọi điện về động viên, hỏi han, mọi buồn bã đều tan biến mất. Tôi lại phấn chấn, vui vẻ, trò chuyện với anh. Nhờ đó, tôi không còn cảm giác cô đơn, trống trải nữa.
Lần nào về, anh đều xoa bụng, nựng nịu đứa con trong bụng, chu đáo chuẩn bị thực phẩm tẩm bổ để đầy tủ lạnh cho hai mẹ con.
Mỗi lần được anh ôm ấp, thủ thỉ vẽ ra viễn cảnh tương lai và nói lời yêu thương, tôi xiết bao hạnh phúc. Chồng hứa, sẽ thu xếp công việc, chuyển về Hà Nội làm cho gần vợ con.
Gần cuối thai kỳ, bụng to nên mọi sinh hoạt của tôi dường như khó khăn hơn. Mẹ đẻ tôi lại đang ở nước ngoài trông cháu nội nên tôi nhắn mẹ chồng ở quê lên giúp đỡ. Thế nhưng được một tuần thì bố chồng ốm, nhập viện, bà phải về chăm ông.
Tôi nghĩ ngày sinh còn hai tuần nữa, tầm đó chồng cũng về rồi nên tự khắc phục mọi thứ. Có gì vất vả, nặng nhọc, tôi đều để đó, đợi anh về xử lý.
Thế nhưng ba ngày sau, tôi có dấu hiệu chuyển dạ. Chồng bận công tác chưa về, gọi điện chỉ thấy máy bận. Gia đình hai bên đều ở xa, tôi đành lủi thủi xách đồ vào bệnh viện đẻ một mình.
Bác sĩ liên tục hỏi xem có người nhà không? Vì sao đi một mình làm tôi òa khóc nức nở vì chạnh lòng. Sau khi làm xong các thủ tục cần thiết, nhân viên bệnh viện cho tôi ngồi chiếc xe đẩy, di chuyển lên khoa đẻ nằm trên tầng 5 của tòa nhà.
Đi qua khu vực khám bệnh, tôi bỗng thấy bóng dáng quen thuộc. Người này đi cùng một cô gái trẻ, ôm bụng bầu khoảng 5, 6 tháng. Hai người có vẻ thân mật, nắm tay nhau khá tình cảm.
Khi xe đẩy đến gần cặp đôi đó hơn, tôi chết sững nhận ra người đàn ông bên cạnh cô ta chính là chồng mình.
Bụng bầu vượt mặt, sắp sinh nở nhưng tôi không kìm được, nhảy xuống đất, kéo áo người đàn ông bội bạc. Anh ta bất ngờ quay lại, mặt tái mét nhìn tôi. Cô gái thì kia thắc mắc, mắng tôi thần kinh, nhận nhầm người.
Tôi nói: "Nhầm làm sao được, bộ quần áo anh ta mặc trên người do tay tôi mua về. Cả ảnh cưới, đăng ký kết hôn ở nhà. Cô thử hỏi xem ai nhầm?".
Cô gái đưa mắt nhìn chồng tôi đợi một lời giải thích nhưng anh ta chỉ biết im lặng. Chưa hả cơn giận, tôi lao vào tát chồng trước mặt mọi người, miệng không ngớt rủa anh tội ngoại tình, có con riêng. Đã vậy anh còn dối trá, vợ mang thai không quan tâm, phải vào viện sinh con một mình.
Đúng lúc đó, tôi đau bụng quằn quại, y tá và mọi người vội đưa tôi đến phòng đẻ. May mắn hai mẹ con tôi an toàn, khỏe mạnh.
Quãng thời gian nằm trong viện, chồng tôi nhiều lần vào viện đòi bế ẵm, chăm sóc hai mẹ con nhưng tôi đuổi ra. Tôi thuê người giúp việc theo giờ, hỗ trợ mình chăm con. Mẹ tôi cũng ở bên kia cũng vội vã bay về.
Tôi không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này nên tuyên bố sẽ gửi đơn ra tòa xin ly hôn khi con trai cứng cáp.
Xuất viện về nhà, tôi thay ổ khóa, thu xếp đồ đạc cá nhân của chồng gửi về cơ quan anh ta. Căn nhà này là của mẹ tôi cho trước khi kết hôn.
Bố mẹ chồng dưới quê lên thăm cháu nội, khóc suốt, khuyên tôi nghĩ lại. Ông bà thay mặt con trai xin lỗi gia đình tôi.
Trong thời gian ở cữ, nhân tình của chồng tìm gặp tôi. Theo lời cô gái đó, ngày mới quen nhau, cô ta không hề hay biết người yêu đã có vợ.
Hai người qua lại khi chồng tôi công tác xa nhà, thiếu thốn tình cảm. Khi nhân tình có thai, anh gần như sống cùng cô ta, còn hứa hẹn sẽ tổ chức đám cưới.
Nhân dịp người tình về Hà Nội chơi, anh ta đưa cô đi khám thai. Chẳng ngờ, lại gặp tôi trong hoàn cảnh éo le đó.
Từ hôm sự việc vỡ lở, chồng tôi cũng "quất ngựa truy phong", cắt đứt liên lạc với cô ấy. Không còn cách nào khác, cô ta phải đến nhà tìm. Nghe người phụ nữ kể, nước mắt lưng tròng, tôi càng thêm giận dữ, hận gã chồng sở khanh.
Thương cô gái trẻ người non dạ, vì mù quáng mà phải chịu cảnh đắng cay, tôi mời bố mẹ chồng đến trao đổi, đưa cô ta về quê chồng chờ ngày sinh con.
Những ngày tiếp theo, chồng liên tục nhắn tin, mong muốn hàn gắn, xin tôi cho cơ hội quay lại nhưng lúc này, tình cảm trong tôi đã nguội lạnh.
Tôi kiên quyết giữ lập trường của mình. Tuy nhiên, bạn bè vẫn khuyên tôi suy nghĩ thấu đáo, con tôi lớn lên sẽ thiếu thốn tình cảm. Biết đâu, sau chuyện này, chồng tôi sẽ thay đổi.
Xin các độc giả hãy cho tôi lời khuyên? Tôi cảm ơn.
Mời độc giả tham gia bình luận gỡ rối cho các bài viết trong chuyên mục "Tâm sự" bằng cách nhập nội dung bình luận phía cuối bài và ấn nút "Gửi bình luận", hoặc gửi chia sẻ về địa chỉ email: Bandoisong@vietnamnet.vn (ghi chú tên bài viết). Các bài viết thú vị, có giá trị sẽ được chọn đăng trên chuyên mục và nhận nhuận bút từ Tòa soạn. Trân trọng cảm ơn!" alt=""/>Lủi thủi xách túi đi đẻ, vợ tức nghẹn gặp chồng ở bệnh việnTôi nghe lời anh, đến phòng khám tư giải quyết hậu quả. Năm 27 tuổi, chúng tôi mới làm đám cưới.
Cưới xong, vốn liếng chúng tôi có được là 500 triệu. Hai vợ chồng bàn nhau vay thêm ngân hàng, mua căn hộ chung cư.
Cuộc sống của chúng tôi ổn định. Nhưng niềm vui chưa trọn vẹn vì nhiều tháng sau cưới, tôi vẫn không thấy tin vui.
Chúng tôi đi bệnh viện khám, bác sĩ nói, tôi bị u xơ tử cung. Việc có thai là khó khăn nhưng vẫn có hy vọng.
Tôi đã nghe lời bác sĩ, chịu khó phẫu thuật và điều trị. Tuy nhiên, 4 năm sau khi phát hiện bệnh, tôi vẫn chưa thể mang thai.
Nỗi buồn chưa vơi thì tháng 12 năm ngoái, tôi ngã xe máy. Một chân bị gãy phải nằm bó bột. Vì vậy, tôi quyết định nhờ mẹ chồng đến chăm sóc.
Bố chồng tôi mất sớm, bà vốn ở quê một mình. Nhiều lần, tôi đã bàn với chồng đưa bà lên ở cùng để cả nhà vui vẻ. Tuy nhiên, mẹ chồng tôi tham việc đồng áng. Bà hẹn khi nào có cháu nội mới đến nhà chúng tôi.
Lần này, tuy chưa có cháu nội nhưng chân tôi không thể đi lại. Bà cũng không có lý do chối từ.
Bà đến nhà tôi, lo cơm nước, hỗ trợ dọn dẹp cho hai vợ chồng. Tính bà lại xởi lởi, vui vẻ nên mẹ chồng nàng dâu rất hợp nhau.
Ngày nào hai mẹ con cùng trò chuyện thân thiết. Bà động viên tôi yên tâm nghỉ ngơi để nhanh hồi phục sức khỏe. Bà còn bảo, chuyện con cái cũng đừng quá nặng nề.
Chồng tôi là con một nhưng nếu khó sinh, chúng tôi có thể nhận con nuôi. Ở quê bà, nhiều người đi xin con. Họ nuôi dạy tốt nên con cái rất ngoan ngoãn, hiếu thảo. Tôi nghe bà nói, cảm động đến rơi nước mắt.
Ai ngờ, vào một đêm mất ngủ, tôi thức dậy phát hiện chồng tôi đang ngồi bên phòng mẹ. Cả hai nói chuyện rì rầm nhưng cũng đủ để tôi hiểu được nội dung.
Trong câu chuyện đó, bà khuyên chồng tôi nên kiếm bên ngoài một đứa con. Khi chuyện đã rồi, tôi sẽ phải chấp nhận hoặc ly hôn hoặc nuôi con cho chồng.
Chồng tôi có vẻ ngần ngại nhưng bà nói dứt khoát: ‘Anh là con một, phải lo nối dõi tông đường’.
Tôi điếng người, nước mắt chảy tràn nhưng vẫn cố mím môi, tránh bật ra tiếng khóc.
Hai hôm sau, trong bữa cơm, bà nói với vợ chồng tôi, bà có người cháu họ, đang làm quán cafe ở Hà Nội.
Đợt này, con bé bị mất việc, lương lậu không có nên muốn đến nhà tôi ở nhờ. Con bé sẽ lo cơm nước, dọn nhà. Khi nào tìm được việc mới, cháu sẽ chuyển đi.
Tôi hỏi chồng tôi về cô cháu này nhưng chồng tôi chỉ biết qua loa. Trong trí nhớ của anh, cô bé đó ở cùng làng, nhà khó khăn. Mẹ mất sớm nên không được học hành nhiều.
Tôi nghe xong chỉ im lặng.
Nếu như trước kia, tôi chắc chắn sẽ đồng ý. Tuy nhiên, kể từ khi nghe được cuộc nói chuyện của chồng và mẹ chồng, tôi thấy nghi ngờ và suy diễn mọi thứ.
Tôi có nên nói thẳng suy nghĩ của mình? Hay âm thầm ngăn cản mọi chuyện.
Mời độc giả gửi câu chuyện của mình về địa chỉ email: Bandoisong@vietnamnet.vn. Chia sẻ của bạn sẽ được đăng trên mục Tâm sự nếu phù hợp. Trân trọng cảm ơn!" alt=""/>Thức dậy giữa đêm, vợ khóc nghẹn phát hiện bí mật của chồng