Nhiều năm, cụ đều tự mình gội đầu và chăm sóc tóc bằng bồ kết tự nhiên, chưa từng dùng hóa chất nên mái tóc lúc nào cũng óng mượt. Tuy nhiên, từ năm 70 tuổi, do bị ngã, không thể đi lại được, cụ được các cháu thay nhau gội đầu, chăm sóc sức khỏe cho cụ.
Thấy bà ngoại đau chân, đi lại khó khăn với bộ tóc dài gần đến gót, các cháu thường động viên bà cắt tóc. Lúc đó cụ Lan cũng nghĩ đến việc cắt tóc để bán hoặc giữ làm kỉ niệm.
Nhờ một người đồng nghiệp, chị Minh biết đến chương trình hiến tóc từ thiện cho bệnh nhân ung thư của Mạng lưới Ung thư vú Việt Nam (BCNV). Chị động viên ngoại cắt tóc để hiến tặng. Theo chị, đó sẽ là việc làm ý nghĩa hơn thay vì cắt để bán hay cất đi.
Ban đầu cụ Lan còn lưỡng lự vì chưa biết đến những chương trình như vậy. Nhưng khi được cháu kể cho nghe câu chuyện về những bệnh nhân ung thư, họ cần tóc sau các đợt xạ trị, cụ Lan vui vẻ đồng ý.
Trước khi cắt tóc để trao tặng vào đầu tháng 7 vừa qua, cháu ngoại hỗ trợ cụ gội đầu, làm tóc thật mượt rồi cắt, gửi qua đường bưu điện đến BCNV.
Bộ tóc của cụ dài hơn 50cm, mượt óng. Sau khi nhận, đại diện phía BCNV còn cẩn thận tết tóc lại rồi chụp ảnh gửi cho người nhà kèm lời cảm ơn.
"Mình rất bất ngờ khi một bạn trong BCNV nhận tóc và gọi điện đến cảm ơn gia đình. Bạn ấy khen mái tóc của ngoại dài, mượt mà, óng ả, đẹp tự nhiên và màu tóc bạc của bà rất phù hợp với những bệnh nhân lớn tuổi. Điều đó khiến gia đình mình rất xúc động vì đã làm được một việc ý nghĩa", chị Minh nói.
“Bài viết về việc tặng tóc của bà được in trên báo giấy. Lần đầu tiên được lên báo, mình kể với bà, bà vui lắm. Hôm đó là ngày Chủ nhật, mình phải đi nửa vòng Hà Nội mới mua được một tờ báo giấy rồi về đọc cho bà nghe. Nhìn thấy hình ảnh và câu chuyện của mình được chia sẻ, bà rơm rớm nước mắt vì xúc động”, chị Minh cho hay.
Đối với con cháu, cụ Lan là người cụ, người bà, người mẹ vĩ đại. Dù 93 tuổi nhưng cụ vẫn minh mẫn, luôn quan tâm, lo lắng cho các cháu. Trước đây, khi còn khỏe, cụ thường hay hát ru, bồng bế các chắt, hỗ trợ gia đình rất nhiều việc. Các con cháu luôn biết ơn và kính yêu cụ. Bây giờ sức khỏe cụ có yếu hơn, các con cháu luôn tận tình ở bên, dìu cụ từng bước đi, chăm sóc cụ hết lòng.
“Mình bất ngờ vì câu chuyện của bà ngoại được lan tỏa rộng trên mạng xã hội và được nhiều người quan tâm. Mình vui vì đã làm được một việc ý nghĩa không chỉ cho bà mà cho cả những bệnh nhân ung thư đang rất cần sự giúp đỡ. Dù chỉ góp một phần công sức nhỏ nhưng mình hi vọng câu chuyện của bà sẽ tiếp thêm nguồn cảm hứng cho mọi người”, chị Minh chia sẻ.
" alt=""/>Cụ bà 93 tuổi tặng mái tóc nuôi 70 năm cho bệnh nhân ung thư
Thế nhưng, cũng có người đàn ông khác vô “phản biện” rằng, đàn bà thật… vô lý, lúc nào cũng kêu ca chuyện bình đẳng giới, mà sao những vấn đề như ăn uống, tình dục, cứ bắt đàn ông phải… chi trả. Vin vào đâu để cho rằng, nam giới đương nhiên phải móc ví ra “bao”, phải tốn “tình phí” bằng cách này hay cách khác khi lên giường với chị em kia chứ?!
Nói nào ngay, đa phần chị em vẫn quen với suy nghĩ phổ biến là, anh mời tôi, thì đương nhiên anh phải trả tiền. Anh muốn cùng tôi đi ăn cơm, uống nước, anh có “thực lực” thì hãy rủ, chứ xong rồi ngồi ngậm cà na, là coi không được đâu à! Không những lần sau tôi… cạch mặt anh ra, mà tiếng dữ đồn xa, có khi anh còn vang danh giang hồ về cái việc cố tình lãng tránh bổn phận của mình. Còn như anh cưa cẩm, gạ gẫm, tán tỉnh, đương nhiên anh phải tốn quà, tốn bánh, tốn hoa tốn trái… lấy lòng nhau rồi. Chuyện ấy là đương nhiên. Bởi tình dục, chỉ có đàn ông mới sướng, còn phụ nữ, rõ ràng luôn bị mất mát, chịu… thiệt!
Hiếm hoi lắm, mới có cô gái chủ động nói được một câu “dễ nghe” rằng, lần sau phải để em mời đấy nhé. Mở ngoặc, ai cũng hiểu ý tứ trong tình huống ấy: Còn đây là lần đầu, đương nhiên anh là đàn ông, anh “vờ” đi thì tốt hơn đừng nên vác mặt ra đường! Đóng ngoặc. Vậy thôi.
Chỉ đơn giản vậy thôi mà khối anh đàn ông cảm động, kết luận ngay rằng, cô ấy chơi được, biết điều, hẳn tương lai sẽ không phải là mẫu phụ nữ dồn hết mọi gánh nặng lên vai đàn ông. Thời buổi thực dụng này, người biết chia sẻ và tự trọng như thế khó kiếm lắm, chứ không đùa!
![]() |
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet |
Nghĩ gần hơn xem, trong nhà, ai giữ tiền? Phần lớn là phụ nữ. Gia đình nào mà đàn ông “cầm quyền”, ngay lập tức anh ta trở thành… cá biệt, sẽ được thiên hạ để mắt tới, dòm ngó, săm soi từng mi li mét. Bạn là phụ nữ, cũng vất vả đi làm ngoài xã hội, thử tưởng tượng, sau khi kết hôn, bạn phải giao nộp phần lớn thu nhập của mình cho “hắn” muốn chi xài gì thì phải xin, phải mượn, phải năn nỉ, thực lòng bạn cảm thấy sao?
Lập gia đình, đàn ông vác trên mình trọng trách lo cho cả nhà. Lỡ “có gì” sơ suất, thiếu thốn là các bà vợ đong đỏng lên ngay. Sẵn trớn, các bà kêu gào về sự bất công trong việc nhà, con cái, mà quên mất, những sự yếu đuối, dựa dẫm, sợ độ cao sợ côn trùng sợ bóng tối… mình đã giao phó hết cho chồng.
Bởi thế, cuộc đời không thể nào hoàn toàn có sự công bằng tuyệt đối. Nên đàn bà cứ luôn thấy mình thiệt thòi, chỉ muốn đấu tranh đòi quyền bình đẳng…
(Theo Phunuonline)" alt=""/>Sao chỉ có đàn ông tốn “tình phí”?Vào tháng 9 năm ngoái, cậu bé dũng cảm Braiden Prescott (7 tuổi, sống tại Anh) qua đời hai ngày sau khi được chẩn đoán mắc bệnh u nguyên bào thần kinh (tên tiếng Anh là Neuroblastoma) - một loại bệnh ung thư hiếm gặp.
Vào khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, cậu bé Braiden đã gọi tên ông bà rất lớn, rồi nhẹ nhàng nói với đấng sinh thành: “Chụp ảnh nào ba mẹ ơi!”. Ngay sau đó, em ra đi mãi mãi trong vòng tay của cha.
![]() |
Cậu bé dũng cảm Braiden Prescott qua đời sau hai ngày nhập viện vào tháng 9 năm ngoái |
Gần một năm trôi qua, cha mẹ em - anh Wayne Prescott (38 tuổi) và chị Steph Prescott (26 tuổi) - chia sẻ bức ảnh cuối cùng của mình với con trai. Anh chị mong muốn nâng cao nhận thức của các bậc cha mẹ đối với căn bệnh ung thư hiếm gặp mà con trai mình mắc phải để không ai phải chịu nỗi đau mất mát như mình.
“Tôi ngồi túc trực bên giường của con suốt đêm, tới khoảng 3 giờ sáng, tôi bị đánh thức bởi tiếng gọi của con. Tôi liền gọi bác sĩ vào kiểm tra. Họ nói đã sắp đến giờ rồi. Tôi gọi Wayne dậy. Tôi muốn ôm con lần cuối, nhưng tôi không thể. Bác sĩ đặt con ngồi lên đùi Wayne. Trong khi Wayne ôm con, tôi ngồi bên cạnh nắm chặt tay con. Đột nhiên, thằng bé gọi tên ông bà rất lớn như thể biết rằng ông bà vẫn ở đây.
Sau đó, con nói: ‘Chụp ảnh nào ba mẹ’ - Chị Steph (đến từ Manchester) chia sẻ giây phút cuối cùng bên con.
Chị Steph cho biết, khi căn bệnh bắt đầu nặng hơn, cậu bé đã không thể cười nói được nữa. “Tôi đã rất sốc khi nghe thấy lời đề nghị của con, nhưng tôi vẫn làm theo. Con đã không nói nhiều ngày nhưng rồi đột nhiên lại cất tiếng”.
![]() |
Bức ảnh lưu lại khoảnh khắc cuối cùng của Braiden khi em lịm đi trong vòng tay bố. |
Tuy nhiên, niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu. Chỉ vài phút sau khi chụp ảnh, cậu bé Braiden ra đi mãi mãi trong vòng tay cha. “Khi con ra đi, chúng tôi đều rất sốc. Tôi không nghĩ là mình mất con nhanh đến thế. Nhưng rồi điều gì đến sẽ phải đến. Tôi lặng đi, còn Wayne sụt cân nhiều. Anh ấy đã không ăn uống suốt nhiều ngày liền” - Chị Stepth nói thêm.
Braiden được chẩn đoán mắc bệnh u nguyên bào thần kinh khi em mới 2 tuổi. Tuy nhiên, theo chị Steph, sức khỏe của em đã yếu đi ngay khi em mới 6 tháng tuổi. “Thằng bé được chẩn đoán mắc bệnh vào năm 2012. Nhưng 18 tháng trước đó, với bản năng của một người mẹ, tôi biết có điều gì đó không ổn. Con thường sốt cao liên tục, da mặt xanh xao và không ăn uống được gì” - chị Steph cho biết thêm.
Bịu não khi chưa đầy 3 tuổi; 3 năm sau bé Lưu Khánh Hà trảiqua 3 cuộc đại phẫu.
" alt=""/>Nghẹn ngào khoảnh khắc cậu bé gọi 'chụp ảnh nào ba mẹ' trước khi qua đời