Bà Nỗ kể, bà bị liệt là do một tai nạn hồi bà còn bé lắm. Thời bấy giờ nhànào cũng làm nhà sàn cao, bên dưới cầu thang mỗi gia đình đều có một thùng gỗđựng nước lớn và một cái gáo để các thành viên trong gia đình rửa chân trước khilên nhà. Chả hiểu một lần nghịch ngợm thế nào, bà Nỗ trèo lên thùng đựng nước,bất giác cái thùng đổ ập xuống đè lên đôi chân nhỏ bé của mình. Bà được gia đìnhđưa đi trạm y tế xã cấp cứu. Sau thời gian điều trị được các y sĩ ở trạm tiêmthuốc nhưng không hiểu sao đôi chân bà không những không khỏi mà phần đùi cònteo lại rồi bị liệt hẳn, không thể đi lại được nữa.
![]() |
Bà Nỗ "đi lại" với hai đôi dép. |
Sau vụ tai nạn, mọi sinh hoạt của bà đều phải có sự giúp sức của người khác.Với đôi chân như vậy, bà chỉ biết quanh quẩn trong nhà, nhìn người khác đi lại,bạn bè tới trường mà ứa nước mắt. Nếu phải di chuyển độ vài bước chân là bà phảinhoài người ra bò, một lát lại thở dốc vì mệt và đôi chân thì đau đớn vô cùng.Thế nhưng bà cứ nghiến răng tập luyện, từng ít từng ít một.
Bà kể, hồi nhỏ bị liệt, cứ vận động là đau chảy nước mắt nên ngại đi lắm.Muốn tập tành để di chuyển thôi cũng không phải chuyện dễ dàng.
Bà phải nghiến răng, nuốt nước mắt vào mà cố gắng. Bà bảo, vì tay với châncủa con người mình không bằng nhau chân lúc nào cũng dài hơn tay, muốn di chuyểnđược thì bắt buộc chân mình phải chùng xuống sao cho đều với tay để phối hợpđược với nhau. Đôi tay thì không sao nhưng để "bảo" được đôi chân bị liệt làmtheo ý mình thì không phải ngày một ngày hai mà chúng "nghe lời".
Có lẽ bởi thế mà giờ đây đôi chân bà Nỗ choãi sang hai bên, bàn tay thẳng tắpnhư cây trúc trên núi. Mỗi lần "đi lại" bà cần tới hai đôi dép, một đôi cho chânvà một đôi cho bàn tay.
Trời không phụ công bà, dần dần đôi chân bà linh hoạt hơn. Việc nặng khônglàm được thì bà làm việc nhẹ, chưa bao giờ bà ỷ lại để nhờ vả người khác làmthay, bởi vậy mà bà được những người xung quanh rất yêu mến.
![]() |
Bà Nỗ trông trẻ rất khéo. |
Bà kể, nhiều lúc, bọn trẻ con thấy bà đi lại kiểu không giống ai, chúngnghịch ngợm ném đá bà, còn gọi là "bà Nỗ ngựa". Ngay cả khi bạn bè đồng tranglứa đến tuổi cập kê, hẹn hò rồi lần lượt lấy vợ lấy chồng thì bà vẫn quanh quẩntrong nhà, cùng lắm là ra vườn.
Những khi ấy bà cũng tủi thân. Rồi bà lại bảo, cuộc đời mình khổ quá lại càngkhiến bản thân mình phải vươn lên, phải sống cho đời nó ghét mình thì thôi, chịukhổ nhiều cũng thành ra quen. Có biết bao phận người còn khổ hơn mình nhiều, đilại được như mình đã là hạnh phúc lắm rồi.
Biết số phận mình không may mắn nhưng trong những năm tháng khó khăn nhất bàđều gắng gượng vượt lên mà không hề kêu ca nửa lời. Bố bà Nỗ mất năm 1992, cácem đều lập gia đình rồi ra ở riêng, bà Nỗ và mẹ nương tựa nhau sống dưới mái nhàbỗng trở nên rộng thênh thang, mỗi đêm gió thốc từng cơn lạnh buốt.
Hàng ngày, mẹ lên nương thì bà Nỗ đều giành hết những công việc trong giađình về tay mình. Cuộc sống của hai mẹ con cứ thế hiu hắt, cho đến năm 2009 mẹmất bà bơ vơ một thời gian rồi chuyển đến ở cùng người em trai.
Từ khi ở cùng em trai, bà xin đặt chiếc giường ở căn bếp nhỏ của gia đình,hàng ngày vợ chồng người em đi làm, mọi công việc trong nhà hết thảy đều do bàđảm đương.
Bà Nỗ chia sẻ: “Mình không muốn vì tàn tật mà làm gánh nặng cho em trai, cậumợ có hai cháu giờ lại thêm mình thì gánh nặng quá, nhưng ra ngoài đường khôngcó sức khỏe thì biết đi về đâu, làm gì để sống. Còn sức lực thì còn phải cố gắngthôi”.
Nhắc đến bà Nỗ ai ai ở Tân Tiến cũng quý, cũng thương. Ngoài những công việcsinh hoạt thường ngày của gia đình, có thời gian rảnh rỗi bà lại giúp hàng xómtrông trẻ.
“Bà Nỗ tốt lắm, hôm nào nhiều việc tôi lại phải nhờ bà ấy trông con giúp. Thếmà cho quà bà cũng chẳng chịu nhận, chỉ khi mời bà ấy ở lại ăn cơm thì mớichịu”,chị Nông Thị Hạnh, một người hàng xóm của bà Nỗ cho biết.
Đang nói chuyện với chúng tôi, chợt bà bò nhanh vào bếp dùng miệng nhấc ấmnước sôi ra khỏi lửa. Chúng tôi thấy vậy đề nghị giúp đỡ thì bà bảo không cần,bà làm thế quen rồi.
![]() |
Những công việc như thế này bà thường tự làm lấy. |
Với cách như thế bà có thể "xách" xô cám đến chuồng cho lợn, gà ăn. Bà cũngcó thể cõng được cả bó củi nặng.
“Trường hợp bà Nỗ khá đặc biệt và cũng là tấm gương nghị lực cho những ngườikhuyết tật ở đây”, ông Hoàng Văn Hoạn, trưởng thôn Tân Tiến nói.
Bài và ảnh: Phàn Họ
" alt=""/>Người phụ nữ đi bằng 4 chiTôi đi du học ở Nhật 4 năm và được chứng kiến: tất cả các bà mẹ hầu như khi có con đều nghỉ ở nhà để chăm sóc cho con, dành cho con những gì tốt đẹp nhất. Tôi cũng về Việt Nam được 2 năm, lấy chồng, có con và được chứng kiến: một cô bạn (cũng chẳng phải thân) lấy tiền đi mở cửa hàng buôn bán nhưng con thì 8 tháng đã đi gửi trẻ, bé nói giọng Thanh Hoá đặc sệt dù mẹ là người Hà Nội. Một cô hàng xóm lương chỉ bằng 1 phần 10 chồng nhưng vẫn đi làm để con cho bà nội trông cả ngày. Mẹ đi làm về vứt vội túi xách xuống sàn, thằng con mừng rỡ lao ngay ra ôm…cái túi. Chẳng biết mẹ là ai. Tôi tự hỏi, vì sao lại như vậy?
Vì xã hội Việt Nam, phụ nữ cần bình đẳng hay vì cuộc sống tốt đẹp hơn thôi thúc chúng ta bỏ con ra đường? Tại sao ở những nước phát triển, điều kiện sống của họ hơn hẳn ta. Trường học, bệnh viên, phúc lợi xã hội tuyệt vời. Thậm chí đến người giúp việc cũng có bằng nhi khoa… mà những bà mẹ ấy vẫn không muốn giao con cho người ngoài? Câu trả lời chỉ có một: Không ai chăm con tốt bằng mẹ.
Như bản thân tôi, mỗi ngày đều tự lên thực đơn cho con. Gói từng cái bánh giò làm đồ ăn sáng cho bé, trồng từng ngọn giá, cây cải để con ăn cháo hàng ngày. Vậy nhưng bản thân vẫn luôn không ngừng lo lắng cho con. Tôi cũng đã từng thử thuê giúp việc. Nhưng thấy osin: gạo vo quá kỹ khiến mất vitamin B1, rau rửa không sạch sợ còn thuốc sâu đọng lại, bình sữa tiệt trùng không đủ độ sợ còn nhiễm vi khuẩn phóng xạ, cho cháu ăn vẫn còn thừa 10ml sữa… khiến tôi chẳng thể an lòng.
Liệu có người giúp việc nào đủ kiên nhẫn để đàn hát nói chuyện cả ngày với một đứa trẻ 6 tháng, đủ bao dung để không nổi cáu khi bị chúng hất đổ bát cháo, bôi dãi vào người, đủ yêu thương để dỗ dành cưng nựng khi chúng đã 3, 4 giờ sáng vẫn chưa chịu đi ngủ? Và liệu, có bà nội nào biết nêm muối vào đồ ăn sẽ hại thận trẻ, ninh xương nấu cháo sẽ khiến cháu thiếu canxi, bình sữa phải quá 60 phút là đổ bỏ, mớ rau rửa nát quá sẽ mất vitamin, nhiệt độ nước tắm phải luôn là 36,5 độ…? Liệu có ai có thể thương con bằng mẹ, lo lắng cho con đến từng chi tiết nhỏ như mẹ, là người tốt nhất để ở bên con trong những năm tháng đầu đời ngoài mẹ? Vậy mà ngày nay, quá nhiều người phụ nữ chọn cách đi làm để bỏ mặc con chẳng thèm nuôi, chọn cách khinh thường những người phụ nữ ở nhà chăm con khác.
![]() |
Ngày nay, quá nhiều người khinh thường những người phụ nữ ở nhà chăm con. (ảnh minh hoạ) |
Rất nhiều người hỏi tôi “Bây giờ làm gì rồi?” và sau khi nghe tôi trả lời “ở nhà chăm con thôi”, họ lại tỏ thái độ coi thường. Một số đã tường tận chuyện tôi ở nhà chăm con rồi thì lại thỉnh thoảng buột miệng “Này! Cứ ở nhà suốt thế thì làm gì?”. Tôi thấy lạ. Dường như trong suy nghĩ của nhiều người, chăm sóc con cái không được coi là một việc làm chân chính. Vì họ cho rằng “chăm con, chăm sóc gia đình, dọn dẹp, giặt giũ thì là việc của mẹ rồi, nhưng ngoài chăm con ra, có làm gì để kiếm tiền nữa không?”.
Ở một xã hội, nơi mà sự bận rộn luôn được đề cao như hiện nay. Có lẽ chị em càng đi làm, càng kêu ca bận rộn thì sẽ càng được mọi người ngưỡng mộ. Tuy nhiên, tôi cũng xin nói: Ở nhà chăm con, còn bận hơn gấp nhiều lần. Tôi cũng có hàng tỉ những công việc không tên, đi chợ, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, cho con ăn, tắm cho nó, dạy nó học hành…Một ngày làm việc không chỉ 8 tiếng mà có khi còn lên tới 16 tiếng.
Còn về chuyện kiếm tiền, như tôi đã đề cập ở trên: nhiều chị em bỏ con lao ra đường để kiếm tiền. Vậy nhưng đồng tiền kiếm được chẳng đủ trả osin chăm con. Vậy tại sao vẫn cố phải làm? Vì sự công bằng cho nữ giới ư? Phụ nữ chúng ta, tổ tiên chúng ta đã mất hàng trăm năm, hàng nghìn năm để giành được sự bình đẳng giới. Nên bây giờ ta phải đi làm, Không đi làm là mất bình đẳng giới ư? Không hề. Chị em đã hiểu sai về bình đẳng giới. Bình đẳng giới không phải là phụ nữ đi làm như đàn ông. Mà là phụ nữ có quyền quyết định cuộc đời mình – như đàn ông. Do đó, tôi tự quyết định ở nhà chăm con, tôi tự làm chủ cuộc đời mình. Tôi vẫn đang duy trì bình đẳng giới cho phụ nữ. Thậm chí, kể từ khi con tôi được chăm sóc dưới bàn tay của mẹ, cháu ăn ngoan, ngủ tốt, lớn nhanh và khoẻ mạnh hơn trông thấy. Cũng nhờ con cái ngoan ngoãn, khoẻ mạnh mà chồng tôi lại yên tâm công tác. Và có nhiều cơ hội thăng tiến trong công việc, thu nhập anh ấy kiếm về cho vợ con ngày một nhiều hơn. Nên gia đình luôn tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.
Phụ nữ chúng ta, chỉ làm tốt được một việc mà thôi. Hoặc chăm con hoặc là kiếm tiền. Tôi nghĩ đã làm mẹ thì cần phải có sự hy sinh cho con cái, đừng vì niềm vui trong công việc mà để con cái thiếu sự chăm sóc, đẩy con cái tới cảnh ốm đau, bệnh tật, đẩy gia đình đến bờ vực ly hôn.
Độc giả Lê Linh (Hoàn Kiếm, Hà Nội)
(Theo Khampha.vn)
" alt=""/>Kiếm ít tiền thì ở nhà chăm con!