- Tối 25/10,ìnhảnhnóngbỏngcủaTânHoahậuHòabìnottingham forest Miss Grand International 2017 đã gọi tên Hoa hậu Peru - Maria Jose Lara. Đại diện Việt Nam - Nguyễn Trần Huyền My lọt vào Top 10 của cuộc thi.
- Tối 25/10,ìnhảnhnóngbỏngcủaTânHoahậuHòabìnottingham forest Miss Grand International 2017 đã gọi tên Hoa hậu Peru - Maria Jose Lara. Đại diện Việt Nam - Nguyễn Trần Huyền My lọt vào Top 10 của cuộc thi.
Nêu lý do không đăng ký học tiến sĩ, cô M.H cho hay, cô dạy học sinh phổ thông, còn dạy sinh viên rất ít, chủ yếu giảng dạy sinh viên Lào.
"Đi học tiến sĩ, tôi thấy không cần thiết. Tôi lại quá độ tuổi quy định, đi học về cũng không có tương lai. Năm vừa qua, tôi đóng góp cho Trường ĐH Hà Tĩnh rất nhiều. Tôi vừa dạy sinh viên Lào vừa dạy lớp 12 và có hai bài đăng tạp chí có chỉ số, dạy thừa giờ khoảng 500 tiết nhưng vẫn bị xếp không hoàn thành nhiệm vụ nên tôi rất buồn", cô M.H chia sẻ.
Được biết, cô M.H là giảng viên của Khoa Tiếng Việt, sau đó Trường ĐH Hà Tĩnh mở thêm Trường THPT, cô sang đây giảng dạy.
"Tôi là giáo viên môn Ngữ văn đầu tiên tại trường THPT thuộc Trường ĐH Hà Tĩnh. Tôi đã có 8 năm dạy THPT và 6 năm liền dạy môn Ngữ văn cho học sinh lớp 12", cô M.H nói.
Cũng theo nữ giảng viên M.H, năm 2015, Trường ĐH Hà Tĩnh ban hành Quyết định số 556/QĐ-TĐHHT, ngày 28/5/2015 về việc đào tạo bồi dưỡng cán bộ viên chức.
Theo quyết định này, tất cả cán bộ của nhà trường (nam ít hơn 50, nữ ít hơn 45 tuổi) đều thuộc diện đi đào tạo bồi dưỡng. Trong khi đó, hiện nay cô M.H đã 46 tuổi (hết độ tuổi đi học tiến sĩ theo quyết định của trường).
“Theo quyết định 556 của Trường ĐH Hà Tĩnh, những giảng viên nữ ít hơn 45 tuổi mới thuộc diện đi học tiến sĩ nhưng hiện trường không áp dụng theo quyết định 556 nữa mà hết độ tuổi rồi vẫn bắt giảng viên đi học.
Năm ngoái, tôi đang còn mấy tháng mới hết độ tuổi đi học, từ tháng 3 năm nay tôi đã hết độ tuổi đi học tiến sĩ (đã 46 tuổi - PV) nhưng nhà trường xếp cho tôi không hoàn thành nhiệm vụ. Trong khi đó, tôi gắn bó và đóng góp nhiều cho nhà trường. Tôi cảm thấy rất bất bình”, cô M.H cho biết.
Trước việc bị xếp loại không hoàn thành nhiệm vụ, nữ giảng viên này đã làm đơn xin nghỉ việc và xin vào một trường tư thục trên địa bàn để giảng dạy.
“Tôi đã nộp đơn xin nghỉ việc hơn 18 ngày nhưng phía Trường ĐH Hà Tĩnh chưa phản hồi. Hiện tôi đã xin giảng dạy tại trường khác. Tôi phải xin nghỉ việc bởi năm nay tôi đã bị xếp loại không hoàn thành nhiệm vụ. Nếu năm tiếp theo, tôi không đi học tiến sĩ nữa sẽ là 2 năm liên tiếp bị xếp loại không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị chuyển ngạch, hoặc tinh giản biên chế, hoặc bị cho thôi việc. Tôi phải tìm con đường để giải phóng cho mình, nếu không sẽ đối diện với kỷ luật của nhà trường”, cô M.H cho biết vào cuối tháng 7.
Liên quan đến việc những giảng viên chủ yếu dạy THPT nhưng vẫn bắt buộc đi học tiến sĩ, trao đổi với PV VietNamNet, đại diện Trường ĐH Hà Tĩnh giải thích: “Đối với những giảng viên là viên chức đã nằm trong kế hoạch đào tạo bồi dưỡng đi học tiến sĩ, hiện nay vừa giảng dạy cho sinh viên đại học vừa được điều động giảng dạy cho trường THPT thì vẫn thực hiện theo quy định của nhà trường”.
Thông tin với VietNamNet ngày 6/8, lãnh đạo Trường ĐH Hà Tĩnh cho biết thêm: Cô M.H đã có hơn 20 năm giảng dạy tại trường. Trước khi về trường, cô M.H có bằng ĐH loại giỏi, tốt nghiệp thạc sĩ. Sau khi cô M.H có đơn xin nghỉ việc, phía trường ĐH đã gặp cô để làm việc. Hiện nhà trường đề xuất phương án sẽ chuyển cô sang dạy phổ thông, không phụ trách dạy sinh viên. Nếu như dạy phổ thông thì cô M.H sẽ không còn phải đi học tiến sĩ nữa. Cô M.H đang suy nghĩ thêm về lời đề nghị này của nhà trường.
" alt=""/>Chưa đáp ứng yêu cầu học tiến sĩ, nữ giảng viên xin nghỉ việcCâu chuyện trên minh họa sự tương tác của độc giả với nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết, cách mà một nhân vật văn học, qua việc tạo ra sự kết nối cảm xúc sâu sắc với độc giả, có thể trở nên sống động như một người bạn thân thiết. Những phản ứng cảm xúc như lo lắng, đau buồn và hy vọng, được hình thành từ sự thấu hiểu sâu sắc, kinh nghiệm sống và sự đồng cảm, những yếu tố mà chỉ con người mới có thể cung cấp.
Làm thế nào để một tác giả có thể tạo ra những nhân vật hư cấu chân thật đến mức họ gợi lên những cảm xúc mạnh mẽ như vậy ở độc giả? Khi trí tuệ nhân tạo (AI) ngày càng phát triển, liệu các thuật toán có thể mô phỏng được sự đồng cảm và trực giác của con người để kể những câu chuyện lay động lòng người như vậy không?
Mặc dù AI có thể phân tích các mẫu thống kê để tạo ra văn bản giống với văn học, nó thiếu đi ý thức và kinh nghiệm sống, điều cần thiết để tạo ra những tác phẩm nghệ thuật có chiều sâu cảm xúc và trí tuệ. Các chuyên gia lập luận rằng, AI chỉ có thể bắt chước các hình thức và cấu trúc bề ngoài của văn học mà không thể nắm bắt được bản chất cốt lõi làm cho nghệ thuật trở nên xúc động.
Ngược lại, những người ủng hộ AI tin rằng với dữ liệu đủ lớn và sức mạnh xử lý mạnh mẽ, AI có thể mô hình hóa cảm xúc con người với độ chính xác ngày càng cao. Các mạng nơ-ron được đào tạo trên cơ sở dữ liệu khổng lồ về văn học cổ điển, tiểu sử và sách tâm lý học có thể dần dần hấp thụ sự phức tạp của các nhân vật hư cấu. Tuy nhiên, việc này chỉ dừng lại ở mức mô phỏng, không phải trải nghiệm thực sự.
Khoảng cách giữa chiều sâu cảm xúc của con người và máy móc
Cảm xúc con người không chỉ bắt nguồn từ các phản ứng sinh lý mà còn được định hình bởi lịch sử cá nhân, ký ức và trải nghiệm văn hóa chung. Nhịp tim đập nhanh khi đối mặt với nguy hiểm, cảm giác ấm áp khi ngượng ngùng, và nước mắt khi buồn bã là những phản ứng sinh học mà AI, không có cơ thể hoặc hệ thần kinh, không thể trải nghiệm. Thêm vào đó, ký ức cá nhân và các chi tiết cảm giác như mùi cỏ mới cắt hay âm thanh của một bài hát cũng góp phần tạo nên các thế giới chủ quan, phức tạp trong mỗi con người mà AI khó có thể tái tạo.
Hơn nữa, cảm xúc của con người còn được khắc sâu trong văn hóa và nhân loại chung. Những trải nghiệm phổ quát như mất mát, tình yêu đầu đời và niềm vui khi ôm con đầu lòng kết nối chúng ta với nhau. AI không có sự kết nối nội tại này, không thừa hưởng những giấc mơ, nhu cầu và nguồn cảm hứng của nhân loại qua nhiều thế kỷ nghệ thuật và kể chuyện. Điều này làm cho văn học có tính cộng hưởng cảm xúc, điều mà AI không thể đạt được.
Mặc dù các nhân vật hư cấu của AI có thể trải qua những cảm xúc như tình yêu, giận dữ và vui mừng, nhưng tất cả đều được tạo ra một cách toán học, thiếu đi bản chất thực sự. Dù đúng về mặt kỹ thuật, những cảm xúc này vẫn thiếu đi yếu tố cộng hưởng mà chỉ có thể xuất hiện khi tác giả hiểu sâu sắc về trải nghiệm con người.
Trong tương lai xa, AI có thể mô phỏng cảm xúc và nội tâm con người tốt đến mức độc giả có thể đắm chìm trong các tác phẩm của AI như với văn học con người. Tuy nhiên, sẽ luôn tồn tại một khoảng cách giữa chiều sâu cảm xúc của các tác giả con người và máy móc, vì AI không có trải nghiệm sống và thế giới nội tâm. Sự đồng cảm và kết nối cảm xúc mà chúng ta có với văn học con người bắt nguồn từ chính nhân tính của các tác giả, điều mà AI không thể đạt được.
Mặc dù AI có thể mô phỏng cảm xúc và sáng tạo, nhưng không thể thay thế được bản chất của việc sống và cảm nhận. Trái tim con người, với tất cả sự mong manh và khiếm khuyết, vẫn là nguồn cảm hứng bất tận. AI không thể thay thế sự kiên cường của tâm hồn con người trong việc mơ ước và sáng tạo ngay cả trong những thời điểm tăm tối nhất. Khi văn học của con người vang vọng trong tâm hồn chúng ta, đó là minh chứng cho sự chiến thắng của tinh thần con người trước máy móc.
Chính sự khác biệt giữa AI và con người thúc đẩy chúng ta mở rộng lòng trắc ẩn và trí tưởng tượng, làm sâu sắc thêm mối liên kết với bản thân và nhân loại.
(Lược dịch theo Kadaxis.com)
" alt=""/>Giới hạn của AI trong mô tả cảm xúc