当前位置:首页 > Thời sự > Nhận định, soi kèo Difai Agsu FK vs Karvan FK, 19h00 ngày 3/4: Sáng cửa dưới 正文
标签:
责任编辑:Giải trí
Đừng làm mẹ cáulà hành trình chinh phục khó khăn của Hạnh - một người mẹ đơn thân bất đắc dĩ. Cô phải từ bỏ ước mơ du học, từ bỏ cả tình yêu đầu đời, hứng chịu nhiều điều tiếng và cả sự hiểu lầm để nuôi con gái của người chị không cùng huyết thống. Khó khăn bủa vây Hạnh suốt 7 năm tuổi trẻ nhưng cô ngẩng cao đầu trong mọi hoàn cảnh, không khi nào bỏ cuộc.
Sự hy sinh của Hạnh không vô ích khi cô có Happi, bé gái tình cảm và thông minh được mọi người yêu mến. Và cũng từ Happi, Hạnh dần chinh phục được Quân - chàng giám đốc điển trai có phần lạnh lùng nhưng lại mang trái tim ấm áp.
Quân cũng như Hạnh từng bị tổn thương trong tình cảm, sống trong hiểu lầm với người mẹ đẻ anh cứ ngỡ đã bỏ rơi mình. Nhưng rồi khoảnh cách giữa họ dần nhỏ lại, hiểu lầm được hóa giải và chỉ còn tình yêu thương ở lại.
Trong phim, khán giả còn yêu thích nhân vật Thêu, một anh chàng mồ côi thích màu hồng được mẹ Quân bao bọc và coi bà như người thân.
Đó còn là tình bạn thân thiết của Happi và Voi qua diễn xuất đáng yêu của hai bạn nhỏ mới 6-7 tuổi là An Nhiên và Tuấn Phong. Trong phim, người xem còn thích thú với mối quan hệ của Vy và Khôi. Họ ràng buộc với nhau bằng bé Voi và bản hợp đồng hôn nhân. Dù ban đầu không đến với nhau bằng tình yêu thực sự nhưng Vy và Khôi luôn có trách nhiệm với con, dành cho Voi mái ấm hạnh phúc.
Khác với những bộ phim khai thác nhân vật mẹ chồng khó ưa để gây chú ý, Đừng làm mẹ cáuxây dựng nhân vật mẹ chồng Vy vô cùng thú vị, luôn đứng ra bảo vệ gia đình con trai. Bà sẵn sàng thay mặt con dâu đi đánh ghen và tìm mọi cách để Vy và Khôi ở bên nhau. Có lẽ chính vì những lý do này mà lượng fan củaĐừng làm mẹ cáungày càng đông đảo, giúp phim dẫn đầu tỷ suất người xem trong nước.
Nửa cuối phim, Đừng làm mẹ cáutạo kịch tính với sự trở về của người yêu cũ của Hạnh và Khôi như một phép thử cho mối quan hệ giữa họ, để Vy nhận ra mình đã yêu Khôi và Quân biết mình có tình cảm thực sự với Hạnh.
Ngoại trừ nhân vật Mai Anh - kẻ luôn đố kỵ với Hạnh và Yến - cô người yêu cũ đáng ghét của Khôi, tất cả các nhân vật đều là người tốt. Đặc biệt, Happi, Voi cùng Thêu xuất hiện có ý nghĩa kết nối các nhân vật trong phim, giúp họ chữa lành và hóa giải những mâu thuẫn tình cảm khó nói ra.
Chính vì không nhồi vào phim những nhân vật gây ức chế người xem, Đừng làm mẹ cáuđược khán giả đón nhận nhiệt liệt như một cách giải trí nhẹ nhàng sau những giờ phút làm việc hay học hành căng thẳng.
Đừng làm mẹ cáurất ít tình huống lên gân, không có những lời thoại đao to búa lớn, những tuyên ngôn "dạy đời" của các nhân vật hay những hình ảnh hào nhoáng. Bộ phim chinh phục người xem bởi sự nhẹ nhàng, những tình tiết và lời thoại đời thường. Đặc biệt, diễn xuất của các diễn viên đều rất tự nhiên và hợp vai.
Quỳnh Kool, Nhan Phúc Vinh, Bình An, Quỳnh Lương, Hương Giang, Anh Đức và hai diễn viên nhí An Nhiên, Tuấn Phong đều đã có những vai diễn thành công. Chính họ cùng kịch bản hấp dẫn giúp phim càng về cuối càng được yêu thích và không ai muốn nói lời chia tay với bộ phim.
Hoàng Anh
Độc giả có thể gửi ý kiến về địa chỉ: banvanhoa@vietnamnet.vn. Ý kiến của bạn không nhất thiết trùng với quan điểm bài viết đã đăng trên VietNamNet. Xin trân trọng cảm ơn!
Qua xác minh, nạn nhân là nữ chủ nhà Thái Đình Hựu, 35 tuổi, cùng hai con gái 12 tuổi và 8 tuổi.
Trên bếp gas bị rò rỉ có đặt một ấm nước đun sôi, nhưng bếp đã được tắt lửa. Cửa căn hộ bị khóa, các khe hở giữa cửa ra vào và cửa sổ đều được bịt kín bằng băng dính và khăn. Tất cả cửa đều không bị cậy phá, trong nhà cũng không có dấu vết vật lộn. Cảnh sát bước đầu phán đoán vụ việc là một tai nạn hoặc tự tử.
Nếu chúng ta muốn ngăn chặn sự tập trung toàn bộ của cải và quyền lực trong tay một nhóm tinh hoa nhỏ, chìa khóa là phải điều phối quyền sở hữu dữ liệu. Vào thời cổ đại, đất đai là tài sản quan trọng nhất trên thế giới, chính trị là một cuộc tranh giành để kiểm soát đất đai và nếu quá nhiều đất đai tập trung vào quá ít người, xã hội phân tách thành tầng lớp quý tộc và tầng lớp bình dân.
Trong thời hiện đại, máy móc và nhà xưởng trở nên quan trọng hơn đất đai và các cuộc đấu tranh chính trị tập trung vào kiểm soát những phương tiện sản xuất tối quan trọng này. Nếu quá nhiều máy móc tập trung vào tay quá ít người, xã hội phân chia thành giai cấp tư sản và giai cấp vô sản. Tuy nhiên, trong thế kỷ 21, dữ liệu sẽ lấn át tầm quan trọng của cả đất đai và máy móc, trở thành tài sản quan trọng nhất; chính trị sẽ là một cuộc đấu hòng kiểm soát dòng chảy dữ liệu. Nếu dữ liệu tập trung vào một nhóm nhỏ, loài người sẽ phân chia thành các loài khác nhau.
![]() |
Cuộc đua giành dữ liệu đã diễn ra, đứng đầu là các tập đoàn dữ liệu khổng lồ như Google, Facebook, Baidu và Tencent. Cho đến nay, phần lớn những người khổng lồ này đã áp dụng mô hình kinh doanh “kẻ buôn sự chú ý”. Họ nắm lấy sự chú ý của chúng ta bằng cách cung cấp cho chúng ta các thông tin, dịch vụ và giải trí miễn phí, rồi họ bán lại sự chú ý của chúng ta cho những nhà quảng cáo.
Thế nhưng những người khổng lồ thông tin này có lẽ đang nhắm tới mục tiêu cao hơn bất kỳ kẻ buôn sự chú ý nào trước đó. Cuộc kinh doanh thật sự của họ không phải là để bán quảng cáo đâu. Sự thật là bằng cách nắm lấy sự chú ý của chúng ta, họ đã thu thập được một lượng thông tin khổng lồ về chúng ta, thứ giá trị hơn bất kỳ doanh thu quảng cáo nào. Chúng ta không phải là khách hàng của họ, chúng ta là sản phẩm của họ.
Về trung hạn, việc tích lũy dữ liệu này mở ra một con đường dẫn đến một mô hình kinh doanh hoàn toàn khác biệt mà các nạn nhân đầu tiên chính là ngành công nghiệp quảng cáo. Mô hình mới dựa vào việc chuyển quyền hạn từ con người sang các thuật toán, bao gồm quyền lựa chọn và mua sắm. Một khi các thuật toán lựa chọn và mua sắm cho chúng ta, ngành quảng cáo truyền thống sẽ sụp đổ.
Thử lấy Google làm ví dụ. Google muốn đạt đến điểm là chúng ta có thể hỏi nó bất cứ thứ gì và có được câu trả lời tốt nhất trên thế giới. Điều gì sẽ xảy ra khi ta có thể nói với Google: “Chào Google. Dựa trên tất cả những gì bạn biết về xe hơi, và dựa trên tất cả những gì bạn biết về tôi (bao gồm nhu cầu, thói quen, quan điểm của tôi về sự nóng lên toàn cầu, cả ý kiến của tôi về chính trị Trung Đông nữa), đâu là chiếc xe tốt nhất dành cho tôi?”. Nếu Google có thể đưa cho ta một câu trả lời tốt cho câu hỏi đó, và nếu chúng ta học được bằng kinh nghiệm là nên tin vào trí khôn của Google hơn là các cảm giác dễ bị thao túng của chính mình, thì những quảng cáo xe hơi còn dùng làm gì nữa?
Về dài hạn hơn, bằng cách gom đủ dữ liệu và đủ khả năng tính toán, các tập đoàn dữ liệu khổng lồ có thể bẻ khóa những bí mật sâu kín của sự sống rồi sử dụng kiến thức này không chỉ để lựa chọn cho chúng ta hay điều khiển chúng ta, mà còn để tái thiết kế sự sống hữu cơ và tạo ra các dạng sống vô cơ nữa. Bán quảng cáo có thể là cần thiết để duy trì những người khổng lồ trong ngắn hạn, nhưng các công ty công nghệ thường định giá các ứng dụng, sản phẩm và các công ty khác theo lượng dữ liệu mà chúng “thu hoạch” được chứ không phải số tiền mà chúng làm ra. Một ứng dụng được ưa thích có thể thiếu mô hình kinh doanh và thậm chí lỗ trong ngắn hạn, nhưng miễn là nó hút được dữ liệu nó có thể đáng giá hàng tỷ đô.
Ngay cả khi bạn không biết làm thế nào để dữ liệu làm ra tiền ngày hôm nay, vẫn đáng để sở hữu dữ liệu bởi nó có thể nắm chìa khóa dẫn đến kiểm soát và định hình cuộc sống trong tương lai. Tôi không biết chắc những gã khổng lồ thông tin có thực sự nghĩ về dữ liệu theo cách đó, nhưng hành động của họ cho thấy họ xem việc tích lũy dữ liệu có giá trị vượt xa những đồng đô la thuần túy.
Những người bình thường sẽ thấy rất khó cưỡng lại quá trình này. Hiện tại, con người đang vui vẻ cho đi tài sản giá trị nhất của họ, dữ liệu cá nhân, để đổi lấy dịch vụ thư điện tử miễn phí và các video hài hước về mèo. Điều này hơi giống những bộ lạc châu Phi và thổ dân châu Mỹ khờ khạo bán cả đất nước cho những đế quốc châu Âu để đổi lấy những hạt cườm lòe loẹt và mớ trang sức rẻ tiền. Nếu sau này người bình thường quyết định thử ngăn dòng chảy dữ liệu, họ sẽ thấy việc đó càng lúc càng khó khăn, đặc biệt là khi họ đã lệ thuộc vào mạng lưới để ra tất cả quyết định của mình, thậm chí cho chăm sóc sức khỏe và sự sinh tồn vật lý của họ nữa.
Con người và máy móc có thể hợp nhất với nhau trọn vẹn đến mức con người sẽ không thể sống sót nếu bị ngắt mạng. Hai bên sẽ kết nối với nhau từ trong bào thai và nếu sau đó bạn chọn ngắt kết nối, các hãng bảo hiểm có thể từ chối bảo hiểm cho bạn, các nhà tuyển dụng từ chối tuyển bạn và các dịch vụ y tế sẽ từ chối chăm sóc bạn. Trong cuộc chiến lớn giữa sức khỏe và quyền riêng tư, sức khỏe chắc chắn sẽ thắng tuyệt đối.
Khi ngày càng nhiều dữ liệu chảy từ cơ thể và não bộ của bạn qua các cảm biến sinh trắc sang các cỗ máy thông minh, các tập đoàn và tổ chức chính phủ sẽ ngày càng dễ dàng hiểu bạn, điều khiển bạn và ra quyết định thay cho bạn. Quan trọng hơn, họ có thể giải mã những cơ chế sâu bên trong mọi cơ thể và bộ não, từ đó đạt được quyền năng tái thiết kế sự sống.
Nếu ta muốn ngăn chặn một nhóm tinh hoa nhỏ khỏi độc chiếm những quyền năng như Thượng đế như vậy, và nếu ta muốn ngăn loài người phân tách thành các giai tầng sinh học khác nhau, câu hỏi mấu chốt là: ai sở hữu dữ liệu? Liệu các dữ liệu về ADN, bộ não và cuộc sống của tôi thuộc về tôi, về chính phủ, về một tập đoàn hay thuộc về toàn thể nhân loại?
Yêu cầu các chính phủ quốc hữu hóa dữ liệu có lẽ sẽ giảm bớt quyền lực của các tập đoàn lớn, nhưng nó có thể dẫn đến các nền độc tài số đáng sợ. Các chính trị gia hơi giống các nhạc công và nhạc cụ mà họ chơi là hệ thống cảm xúc và sinh hóa của con người. Họ đọc một bài diễn văn và một làn sóng sợ hãi dâng lên trong nước. Họ đăng một dòng tweet và một cuộc hận thù bùng nổ. Tôi không nghĩ chúng ta nên đưa cho những nhạc công này chơi một nhạc cụ phức tạp hơn.
Một khi các chính trị gia có thể trực tiếp kích thích các cảm xúc mạnh mẽ của chúng ta, tạo ra tùy ý nỗi lo lắng, thù hằn, niềm vui và sự nhàm chán, chính trị sẽ trở thành một rạp xiếc cảm xúc đơn thuần. Chúng ta lo sợ quyền lực của các tập đoàn lớn bao nhiêu thì lịch sử cũng gợi ý là chúng không chắc sẽ khá khẩm hơn dưới tay các chính phủ quá quyền lực. Sau vụ tháng Ba năm 2018, tôi vẫn thà đưa dữ liệu của mình cho Mark Zuckerberg còn hơn cho Vladimir Putin (mặc dù vụ bê bối Cambridge Analytica tiết lộ rằng có lẽ chẳng có sự lựa chọn gì ở đây vì bất cứ dữ liệu nào được giao phó cho Zuckerberg vẫn có thể dễ dàng tìm đường tới Putin).
Việc sở hữu cá nhân các dữ liệu của bản thân nghe có vẻ hấp dẫn hơn các lựa chọn kia, nhưng điều đó thật sự có nghĩa là gì thì lại không rõ ràng. Chúng ta có đã hàng ngàn năm kinh nghiệm về kiểm soát sở hữu đất đai. Chúng ta biết cách xây hàng rào xung quanh một cánh đồng, đặt lính gác ở cửa và kiểm soát ai đi vào.
Trong hai thế kỷ vừa qua, chúng ta đã trở nên cực kỳ thành thạo trong việc kiểm soát sở hữu công nghiệp; do đó, ngày nay tôi có thể sở hữu một phần General Motors và một ít Toyota bằng cách mua cổ phiếu của họ. Nhưng chúng ta không có nhiều kinh nghiệm trong việc kiểm soát sở hữu dữ liệu; nó vốn là một nhiệm vụ khó hơn rất nhiều vì không như đất đai và máy móc, dữ liệu có ở khắp nơi và cùng lúc chẳng có ở đâu cả, nó có thể di chuyển với tốc độ ánh sáng và bạn có thể tạo bao nhiêu bản sao cũng được.
Thế nên ta nên kêu gọi luật sư, chính trị gia, triết gia và ngay cả các nhà thơ hướng sự chú ý của họ về câu hỏi hóc búa này: làm thế nào kiểm soát được sở hữu dữ liệu? Đây có thể là câu hỏi chính trị quan trọng nhất trong kỷ nguyên chúng ta. Nếu ta không thể sớm trả lời câu hỏi này, hệ thống chính trị xã hội của chúng ta có thể sụp đổ. Con người đang cảm nhận được cơn địa chấn đang đến. Có lẽ đây là lý do vì sao công dân ở khắp nơi trên thế giới đang dần mất niềm tin vào câu chuyện tự do mà mới một thập kỷ trước còn tỏ ra không thể cưỡng lại.
Thế thì từ đây, ta có thể đi tiếp như thế nào và làm sao chúng ta đối mặt được với những thử thách kinh khủng của cuộc cách mạng công nghệ thông tin và sinh học? Có lẽ chính những nhà khoa học và doanh nhân đã làm thế giới chia cắt từ đầu có thể nghĩ ra một giải pháp kỹ thuật nào đó. Chẳng hạn, liệu các thuật toán được kết nối có thể bắc giàn cho một cộng đồng người toàn cầu sẽ sở hữu tập thể toàn bộ dữ liệu và giám sát sự phát triển tương lai của sự sống không? Khi bất bình đẳng toàn cầu dâng cao và các căng thẳng xã hội gia tăng khắp thế giới, có lẽ Mark Zuckerberg sẽ kêu gọi hai tỷ bạn bè của mình sát cánh và cùng nhau làm gì đó.
Trích sách 21 bài học cho thế kỷ 21
" alt="'21 bài học cho thế kỷ 21': Ai sở hữu dữ liệu?"/>Nhận định, soi kèo Nữ Georgia vs Nữ Malta, 22h00 ngày 4/4: Đối thủ kị rơ
Marianne Williamson - một chính trị gia tài năng người Mỹ. Cô từng trải qua một quá khứ bi thương khi cả cha, mẹ, em gái và người bạn thân nhất ra đi chỉ trong vài năm liên tiếp. Thế nhưng, thay vì đau khổ để chịu sự chi phối của căn bệnh trầm cảm, cô vực dậy và tìm cách "trị liệu" cho chính mình.
![]() |
Trong cuốn sách Từ nước mắt đến nụ cười (tựa gốc: Tears to Triumph), Marianne Williamson đưa ra nhiều lập luận, chứng minh việc sử dụng thuốc chống trầm cảm đã tăng vọt trong những năm gần đây là điều đáng báo động. Marianne gọi đó là hành trình mà chúng ta tự hành hạ thể xác bản thân.
"Bạn không thể nào chữa lành một cái chân bị gãy nếu chỉ uống mỗi thuốc giảm đau mà không xếp đặt lại xương", Marianne cho biết. Điều này giống như nỗi đau khổ về tình cảm sâu sắc đang lan tràn sẽ không thể chữa lành trên cấp độ vật chất, và "nó sẽ chỉ lành lặn khi được giải quyết ở góc độ tinh thần", chính xác hơn là việc "điều chỉnh chính suy nghĩ của mình" để thoát ly bản thân ra khỏi bể khổ.
"Tâm trí là nguồn gốc nỗi buồn, cũng là cội nguồn của hạnh phúc. Lựa chọn sử dụng tâm trí mình ra sao sẽ quyết định liệu ta đang trên đường đến với nỗi đau hay sự yên bình", Marianne đưa ra quan điểm này dựa trên kinh nghiệm nhiều năm giúp bệnh nhân trầm cảm chữa lành nỗi đau.
Cô cho rằng cách con người sử dụng tâm trí mới là nguyên căn lớn nhất đằng sau mọi thảm họa và giọt nước mắt, đồng thời là nơi giải pháp bắt đầu. Vì vậy, thay vì chán nản, đau khổ và tìm đến các loại thuốc chống trầm cảm, theo Marianne Williamson, chúng ta nên thực hiện cuộc cách mạng tình yêu cho tâm trí.
Điều này đồng nghĩa với việc khi đứng bên bờ vực của nỗi đau, sự mất mát, hãy tìm đến lòng tốt, tình yêu thương của người với người, tìm đến những lời cầu nguyện, những liệu pháp thiền định để bão hòa nỗi đau.
Marianne đặc biệt nhấn mạnh, tha thứ chính là liều thuốc an thần tuyệt vời giúp chúng ta thoát khỏi vòng quay của đau khổ. Sự tha thứ bao gồm tha thứ cho người khác lẫn chính bản thân mình. Theo cô, tha thứ không có nghĩa để chối bỏ những gì ta đã chịu đựng, mà để thay đổi trải nghiệm của chính mình với những gì đã xảy ra. Nó cũng không phải là phủ nhận, mà là để vượt qua.
Ngoài ra, trong Từ nước mắt đến nụ cười, tác giả thường xuyên nhắc nhở bạn đọc rằng, điều quan trọng trong hành trình chữa lành là học cách chấp nhận nỗi đau thay vì né tránh. Trải qua những nỗi đau giày xéo về mặt tinh thần là cả một quá trình chứ không phải là một sự kiện và trong quá trình đó, những giọt nước mắt có thể chữa lành đau đớn, giúp trái tim nguôi ngoai.
Bóng tối sẽ chẳng có chút sức mạnh nào trước ánh sáng trong trái tim bạn, ta chỉ cần kiên nhẫn và cho thời gian để vết thương tự lành.
Hoàng Long
Cây bút trẻ Du Phong cho biết những bài thơ thất tình, sầu thảm là chất gây nghiện, khiến tâm hồn người đọc bị tổn hại từ từ.
" alt="Bí kíp chữa lành tổn thương ai cũng cần biết trong đời"/>![]() |
Năm nay, lần đầu tiên Thái Dương diễn trong Táo Quân, lại là năm mà dàn diễn viên Táo Quân có nhiều xáo trộn, sự so sánh giữa hai thế hệ diễn viên là không thể tránh được, anh có áp lực?
Sự so sánh là điều không thể tránh khỏi. Tôi may mắn được đạo diễn Đỗ Thanh Hải và Khải Anh động viên. Biết lần đầu tôi tham gia chắc chắc sẽ có những áp lực nhất định nên các anh cũng tính toán kỹ, không giao cho tôi vai quá nặng. Táo của tôi là Táo nhỏ, không phải Táo cỡ đại như mọi người (cười) nên cũng không áp lực quá và chắc cũng không bị so sánh.
Thế hệ diễn viên trẻ chúng tôi, ngay lập tức thì sẽ không thể khoả lấp được những tên tuổi lớn đã gắn bó với Táo Quân bao nhiêu năm. Nhưng tôi hy vọng rằng vai của tôi dù rất nhỏ cũng để lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng khán giả. Đó là động lực để tôi cố gắng hoàn thiện mình hơn nữa.
Điều tôi thấy vui nhất là được đứng chung sân khấu với biết bao tên tuổi lớn, là thần tượng của tôi từ nhỏ, đó đã là niềm vui rất lớn rồi.
Nổi tiếng từ các video đưa lên nền tảng mạng xã hội, thế hệ của Thái Dương có thể nói thuận lợi hơn nhiều so với thế hệ diễn viên trước kia, anh cảm nhận như thế nào về hai chữ thành công?
Ngay từ ngày còn học cấp 3 tôi đã thích tham gia văn nghệ và dựng kịch trong trường rồi. Sau khi học xong cấp 3 tôi cũng đăng ký thi vào trường Cao đẳng Nghệ thuật Hà Nội – Khoa Diễn viên. Lúc đó đi thi cũng vô tư và hừng hực khí thế lắm, nhưng vừa lên thi phần diễn xuất chưa được một phút thì các thầy cô chấm thi đã bảo dừng lại và nhận xét là Thái Dương không có năng khiếu. Thầy cô bảo tôi không phù hợp để làm diễn viên vì chân cong, mặt lệch, lùn… chẳng có tố chất nào để làm diễn viên cả. Ước mơ đang nhen nhóm thì bị dập tắt khiến tôi tự ti và nghĩ là mình không có khả năng làm diễn viên nên đã đi học nhạc.
Trong một lần tôi lướt Facebook thì thấy có thông báo casting tuyển diễn viên cho một nhóm chuyên làm những clip hài trên YouTube. Lúc đó tôi cũng không kỳ vọng gì nhiều lắm, chỉ là muốn thử sức thôi nên đã nhắn tin cho anh nhóm trưởng để được casting. Có lẽ lúc đó may mắn đã mỉm cười với tôi khi được nhận và bắt đầu hoạt động với tư cách là diễn viên của nhóm.
Rồi mọi thứ mình cứ từ từ đi, quá trình làm việc tôi tích luỹ được nhiều thứ. Sản phẩm đầu tiên trên kênh YouTube chính thức Thái Dương Official của tôi là Chuyện tình chàng thợ xây, đây cũng là video mà tôi nhận được nhiều lượt xem nhất, tôi cũng không nhớ con số chính xác nhưng là khoảng 40 triệu view trên các nền tảng mạng xã hội, không thể phủ nhận video này giúp nhiều người biết đến tôi hơn, mang tôi đến gần hơn với khán giả.
Thật lòng, tôi chưa biết thành công nó như thế nào, tôi chưa cảm nhận được hai chữ mà ai cũng ao ước đó. Chỉ biết rằng, mỗi ngày mình sẽ cố gắng để làm hình ảnh của mình, những sản phẩm của mình tốt dần lên thôi. Thành công với tôi nó xa lắm.
Tôi nghĩ, bây giờ mình có một lượng khán giả yêu thương nhất định, hàng ngày họ cùng con cái của họ xem những sản phẩm của mình và mọi người thấy đó là sản phẩm văn minh, vậy là tôi vui rồi.
Anh có cho rằng làm diễn viên đóng video, clip là một khởi đầu tốt cho những bạn có đam mê với nghề diễn và việc khán giả ngày nay cởi mở hơn trong cách đón nhận sản phẩm mới là cơ hội để diễn viên trẻ dễ thành công?
Chắc chắn rồi. Bởi việc làm diễn viên đóng clip, video là con đường ngắn nhất để bạn được đến với khán giả và để các nhà sản xuất, các đạo diễn nhìn thấy khả năng của mình, từ đó có cho mình nhiều cơ hội hơn.
Tôi nghĩ việc khán giả thoải mái hơn trong việc đón nhận sản phẩm mới là một thuận lợi, đồng thời cũng là khó khăn cho diễn viên trẻ. Khó khăn là vì các bạn sẽ phải luôn luôn làm mới mình, luôn phải tìm ra những ý tưởng mới thì mới có thể gây chú ý cho khán giả bởi khán giả bây giờ có rất nhiều sự lựa chọn.
![]() |
Dấn thân vào thị trường phim hài muộn hơn so với các đồng nghiệp khác, định hướng làm phim hài của anh là gì?
Tôi muốn hình ảnh của mình gần gũi với tất cả mọi người chứ cũng không kiểu sang trọng lịch lãm gì cả. Tôi muốn là tất cả mọi người xem hài của mình vui vẻ, có những giây phút giải trí thoải mái, vậy thôi. Và sau tiếng cười đó có chút chút gì cùng nhau suy ngẫm.
Ngay từ khi làm phim hài Tết đầu tay Bố ơi chạy đi, tôi đã xác định là mình làm phim hài tích cực, không gây cười bằng môi hở, răng vẩu, hở hang,... Tôi muốn là phim hài Tết là của tất cả thế hệ trong gia đình đều có thể xem được và không phải ngại ngùng gì cả. Nếu cả gia đình đang ngồi xem có cả trẻ nhỏ, đến cảnh nóng bỏng hay hơ hang quá, tất nhiên chúng ta đều e ngại chứ. Tôi muốn làm mọi thứ thật văn minh để nhiều người có thể hiểu rằng, dù xuất thân, nổi tiếng từ mạng xã hội nhưng những người như chúng tôi đều có thể làm được những sản phẩm đáng xem.
Tình Lê
Đúng như dự đoán, Đỗ Duy Nam và Trung Ruồi thế vào vị trí của Công Lý và Xuân Bắc vốn đóng Nam Tào và Bắc Đẩu gần 20 năm qua trong chương trình Táo Quân.
" alt="Thái Dương trải lòng khi lần đầu diễn Táo Quân 2022"/>Lê Thị Lựu nằm trong bộ tứ danh họa Việt tại Pháp gồm: Phổ – Thứ – Lựu – Đàm (Lê Phổ, Mai Trung Thứ, Lê Thị Lựu, Vũ Cao Đàm).
NTK trẻ nối tiếp thành công của dự án trước đó, anh sẽ “bích họa” những tác phẩm tranh của danh họa Lê Thị Lựu qua 20 thiết kế ứng dụng.
“Tôi muốn tiếp tục hành trình bền bỉ khám phá vẻ đẹp tiềm ẩn của người phụ nữ. Trong đó, các tác phẩm hội họa của nữ danh họa Lê Thị Lựu trở thành nguồn cảm hứng để tôi sáng tạo lần này”, anh nói.
Phan Đăng Hoàng tập trung khai thác vẻ đẹp qua ba yếu tố kiêu hãnh - lãng mạn và vị lai cùng những đường nét, luồng sáng mềm dịu đặc trưng của dòng tranh lụa độc đáo. Anh cũng chắt lọc những tâm tư, tình cảm giàu tính nhân văn nữ họa sĩ truyền tải qua từng sản phẩm.
Chia sẻ với VietNamNet, Phan Đăng Hoàng nói hạnh phúc vì sau quãng thời gian học thời trang tại Ý, trở về Việt Nam làm việc đạt được những dấu ấn riêng.
Bên cạnh vai trò nhà thiết kế, Đăng Hoàng xem mình là một giám đốc sáng tạo. Theo anh, đây là người có trách nhiệm làm đúng tinh thần, bám chặt thương hiệu nhưng đồng thời thổi màu sắc cá nhân vào.
“Tôi muốn ghi dấu hành trình thời trang của mình mang đậm tính bản sắc văn hóa, dung hòa không gian số hóa hoàn toàn hiện đại”, anh tiết lộ.
Phan Đăng Hoàng từng 2 lần tham dự Afro Fashion Week (Italy) và 3 lần đưa thương hiệu cá nhân đến với lịch trình chính thức của Milan Fashion Week.
Đặc biệt, bộ sưu tập đầu tiên gây tiếng vang lớn với giới mộ điệu trong nước và quốc tế, được lựa chọn bời nhiều tên tuổi lớn trong giới giải trí cho những sự kiện quan trọng. Bên cạnh đó, những bộ ảnh xuất hiện trên nhiều trang báo, tạp chí thời trang hàng đầu.
Milan Fashion Week là một trong bốn tuần lễ thời trang trên thế giới (cùng tuần lễ thời trang tại New York, Paris và London) - nơi quy tụ những nhân vật có chuyên môn và sức ảnh hưởng lớn trong ngành thời trang, giải trí, truyền thông và doanh nhân.
Phan Đăng Hoàng vừa vinh dự được ghi danh vào hạng mục đề cử New waves (Làn sóng mới) tại Lễ trao giải Black Carpet Awards trong hoạt động chính thức của Milan Fashion Week (dự kiến tổ chức tháng 9/2024).
Lễ trao giải được tổ chức bởi Hiệp hội Thời trang Afro (Italy) thuộc khuôn khổ Tuần lễ Thời trang quốc tế Milan (Milan Fashion Week). Sự kiện được góp mặt bởi những tên tuổi tầm cỡ trong giới chuyên môn như “Bà trùm thời trang” Anna Wintour, Khaby Lame... nhằm tôn vinh sự đa dạng và hòa nhập trong thời trang, thiết kế, nghệ thuật, âm nhạc điện ảnh trên thế giới.
Phan Đăng Hoàng mang tranh Lê Thị Lựu đến Milan Fashion Week