Nhận định, soi kèo PSG vs Marseille, 02h45 ngày 17/3: Khó thắng cách biệt
本文地址:http://casino.tour-time.com/news/80b495603.html
版权声明
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
Nhận định, soi kèo Trayal Krusevac vs Dubocica, 20h00 ngày 17/3: Khó tin cửa dưới
Chuyện cặp bồ với một người đàn ông đã có gia đình, mang thai rồi bị bỏ rơi chắc chẳng mới mẻ gì, nó quen thuộc và tầm thường đến độ, ở một nơi cuộc sống khá khắc nghiệt như Hà Nội, chả ai thèm chê bai rủa sả người phụ nữ hư hỏng như tôi. Nhưng tôi cũng không đủ can đảm để đạp lên điều tiếng xã hội, nhất là sẽ phải vác cái bụng mỗi ngày một to hơn về quê thăm gia đình.
Ở một tỉnh nhỏ Bắc bộ như quê tôi, việc một đứa con gái không chồng mà chửa vẫn đủ để thiên hạ ghi nhớ và xì xầm trong nhiều năm. Với sự gợi ý của một anh bạn vốn là người quen chung của cả anh và tôi, tôi và anh ấy đã về quê làm vài mâm cơm ra mắt gia đình. Không cần hôn thú, chỉ là để tôi có thể hợp thức hóa cái thai trong bụng. Tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của người bạn tốt đã không quản phiền hà giúp mình một việc ít ai dám vơ vào. Thế nhưng, ở đời quả không ai học được chữ ngờ...
Sau cái đám cưới giả kia, tôi và “chồng” trở lại Hà Nội tiếp tục làm việc. Tôi vốn là thợ may và bán quần áo tại căn nhà thuê, cuộc sống cũng chỉ ở mức đắp đổi qua ngày. “Chồng” tôi ngày càng hay lui tới, rồi cũng đến lúc lộ bộ mặt thật của mình. Hắn ta đòi hỏi tôi phải đáp ứng bổn phận của một người vợ. Tôi từ chối thì “chồng” hăm dọa sẽ tung hê mọi chuyện ở quê ra. Bụng mang dạ chửa, không người nương tựa, sợ hãi cùng đường, tôi trở thành nô lệ tình dục cho người đàn ông mà mình cứ ngỡ là ân nhân...
Tôi gắng gượng sống, dành dụm chuẩn bị đón đứa con sắp chào đời. Những giọt nước mắt tủi hận của tôi vẫn đều đặn rơi xuống, trách người nhẫn tâm chà đạp lên cuộc đời một người đàn bà ngay lúc thân cô thế cô nhất. Tôi không thể mang tiếng bị chồng bỏ ngay sau đám cưới, cả viễn cảnh bị cha mẹ họ hàng từ mặt vì dám lừa dối cũng làm tôi tuyệt vọng vì sợ hãi. Rồi sẽ ra sao khi sự thật bị phơi bày, cha của con tôi chắc chắn sẽ bị liên lụy.
Tôi tưởng tượng đến cảnh bị đánh ghen vào lúc này, quả là không dám nghĩ thêm gì nữa. Nhiều đêm, tôi cứ băn khoăn chẳng hiểu, vì sao một người đàn ông có học thức, có những ngày tháng yêu thương mặn nồng với mình lại có thể dửng dưng quay lưng như thế? Anh đã và đang làm cha, có khi nào anh chạnh thương đứa con bị chối bỏ từ lúc mới tượng hình hay không?
Tôi càng chẳng tin trên đời có kẻ mất hết nhân tính như gã đàn ông đang đóng vai “chồng” tôi lúc này, sẵn sàng đe dọa giày vò không thương tiếc một bà bầu đã tin tưởng nhờ mình giúp đỡ.
Tôi đang sống những ngày tận cùng nghiệt ngã và nhơ nhuốc. Ngày mai thế nào, tôi thật sự không dám hình dung...
(Theo Phunuonline)">Giúp cưới chạy bầu rồi giày vò không thương tiếc
Ông sắp sang tuổi 75 rồi, ai cũng nghĩ đã đến lúc an hưởng tuổi già, sum vầy bên con cháu được rồi. Nhưng ngày ngày ông nội tôi vẫn tắm rửa sạch sẽ, quần áo là phẳng phiu đi dạo khắp nơi. Thói quen đi dạo của ông có từ thời ông còn trẻ, cho đến khi lập gia đình và trưởng thành. Dù ngày mưa hay nắng, cứ chiều đến, khi đã xong xuôi việc ở cơ quan, ông lại đi dạo khoảng một tiếng rồi mới về nhà. Lúc còn bé, tôi rất hay lẽo đẽo theo sau ông, nắm lấy vạt áo ông mà đi, rồi sau này khi lớn lên, thỉnh thoảng buổi chiều ở nhà tôi vẫn cùng ông đi dạo.
Trong nhà, ông rất kiệm lời, nhất là từ khi bà nội mất, ông càng ít nói hơn. Ông chăm chú vào mấy cây cảnh trong vườn buổi sáng, sau đó ở trong phòng làm việc, giờ thành phòng đọc sách, cho đến giờ ăn trưa. Buổi chiều, ông thường có bạn đến chơi, các cụ ngồi ngoài hiên uống trà, bàn luận chuyện thế giới. Rồi ông đi dạo. Tôi không thấy ông có gì thất thường lắm. Cũng không thấy ông kể gì về chuyện ông có người yêu. Ấy vậy mà đùng một cái ông bảo ông sẽ lấy vợ. Và ông muốn làm một đám cưới thật vui. Các bác, các chú của tôi phản đối. Ai cũng cho rằng, ông tôi đã quá già để lấy vợ.
"Bố bây giờ là ổn rồi, vui vầy với con cháu thôi. Lấy vợ làm gì", bác cả nói.
"Có khi nào ai đã lừa gạt ông cụ, rắp tâm muốn chiếm gia sản", bác dâu tôi nói thêm. - "Tóm lại là già rồi, yên phận thôi, giờ làm đám cưới, hàng xóm láng giềng, con cái nó cười cho".
Bố mẹ tôi không ai lên tiếng trong cuộc họp giữa mấy anh chị em mà không có ông tôi ở đó. Mãi sau tôi mới biết, hóa ra ông tôi đã nói chuyện với bố mẹ tôi từ trước và họ có lẽ đã hiểu được những điều đó.
Bác cả thay mặt gia đình nói chuyện với ông. Ông vẫn kiệm lời như mọi khi. Ông chỉ nói rằng: "Đến bây giờ bố mới có thể sống cuộc đời của bố. Bố đã sống hơn 70 năm cho những người khác rồi. Các con không thể cổ vũ bố được sao?".
Ông nói rồi mỉm cười. Tôi đứng nép ngoài hiên cũng mỉm cười. Bố mẹ tôi và bác cả ngồi đó, lặng đi. Sắc mặt của bác cả trông thiểu não. Sau đó, cuộc nói chuyện vẫn còn dài, bác tôi vẫn ngồi phân tích thêm rất nhiều điều đạo đức khác nữa, nhưng ông nội chỉ ngồi rung đùi, thỉnh thoảng đưa tay chống cằm, thỉnh thoảng ông nhìn ra sân.
Ông bảo cuối tuần này sẽ dẫn "vợ sắp cưới" về ra mắt con cháu. Ông muốn hôm đó, ba người con của ông cùng năm đứa cháu, một đứa chắt của ông có mặt. Ông muốn gia đình chúng tôi gặp gỡ và chào đón bà.
Cuối tuần, mẹ tôi tất bật từ sớm chuẩn bị nấu nướng. Tôi không giúp gì được mẹ nhưng cũng luẩn quẩn trong bếp vì hồi hộp quá. Nhà cô ba cũng đã sang nhưng đến gần trưa vẫn không thấy bác cả đến. Bố tôi bảo, bác vẫn phản đối đám cưới của ông. Bác tôi từ xưa tới nay luôn bảo thủ như thế, điều gì không như ý mình thì phản đối, không chịu nhượng bộ. Người trong nhà bác, ai cũng phải nghe theo ý bác nhưng với ông nội, bác luôn nể và sợ. Vậy mà, đến chuyện này bác lại tỏ ra không chịu nhượng bộ.
Gần trưa, ông nội tôi đưa bà Tâm về đến nhà. Khi hai ông bà vừa bước xuống khỏi xe taxi, cả nhà tôi có lẽ được phen sững sờ, vì bà đẹp quá. Bà mỉm cười chào cả nhà tôi, tiếng chào nhẹ bẫng, hơi khàn nhưng vẫn rất rõ ràng. Bà kém ông tôi có hai, ba tuổi mà trông như chưa đến 70. Bà mặc bộ áo dài truyền thống sẫm màu, tóc búi cao, trông rất duyên dáng. Ông nắm tay dắt bà vào nhà, hai người đi bên cạnh nhau thực sự rất hài hòa.
***
Buổi trưa hôm đó và cả sau này, khi ông tôi mất rồi, còn một mình bà trong căn nhà nhỏ của hai ông bà, tôi vẫn không thể nào quên được. Bà đã kể cho gia đình tôi về mối tình đầu và cũng là mối tình duy nhất của cuộc đời bà. Ông chính là người ấy.
Ông bà quen nhau khi là sinh viên. Ngay từ lần gặp đầu tiên, họ đã đem lòng quý mến và chẳng mấy chốc tình cảm ấy chuyển thành tình yêu. Hai người đã ở bên nhau rất lâu nhưng sau đó ông phải đi bộ đội và bà ở lại trường đại học vẫn đợi chờ ông. Một năm sau ngày ông đi thì hai ông bà mất tin tức hoàn toàn. Lần cuối cùng, bà chỉ biết ông bị thương rất nặng, do bị trúng bom phục kích của giặc. Nhiều người biết ông khi trở về đều bảo với bà rằng ông đã hy sinh. Sau cú sốc ấy, bà vẫn tìm ông, nhưng chẳng có thêm tin tức gì, bởi đúng là ông nội tôi đã bị thương rất nặng, phải chuyển nhiều tuyến viện. Sau này khi qua khỏi, ông nhận được học bổng sang Nga du học về quân sự. Thế nên, họ bặt tin nhau từ ấy. Bà theo gia đình vào Sài Gòn.
Cho tới một lần khi thấy ông trên tivi trong buổi lễ biểu dương, nhìn khuôn mặt ông sau 40 năm, bà lờ mờ đoán nhưng không dám tin, đường nét thuở xưa dường như vẫn còn nhưng cũng lại thấy như không phải. Chỉ đến khi nghe thấy tên ông, bà mới tin ông vẫn còn sống. Từ lúc ấy, bà đã tìm cách liên lạc với ông.
Vừa gặp lại, ông đã nhận ra bà. Tình yêu và dấu chấm hỏi về sự mất kết nối giữa hai người, ông ôm giữ một mình suốt bao năm qua, bỗng dưng vỡ òa. Ông đã xin được cưới bà.
Dù tôi còn trẻ, chưa có một mối tình nào nhưng tôi cũng muốn tìm được một người khiến tôi cảm thấy rõ được sự tồn tại và ý nghĩa cuộc sống của mình đến vậy. Lúc còn một mình ông trong phòng làm việc, tôi mới hỏi ông: "Bà nội có biết ông luôn yêu một người khác không?". Ông gật đầu, mỉm cười bằng dáng vẻ lịch thiệp nhất của một người ưa đọc, ưa viết. "Bà nội con là một người mà ông luôn biết ơn. Bà đã gánh vác mọi việc để ông lo cho sự nghiệp. Bà là một người bạn lớn trong đời ông. Bà biết ông luôn canh cánh bên mình một tình yêu đã mất nhưng chưa từng oán giận. Ông cũng đã sống với bà vẹn nghĩa vẹn tình. Có lẽ, đám cưới này, bà cũng sẽ hiểu cho ông".
Tôi lặng im. Tôi nhớ đến hình ảnh của bà nội tôi. Bà không đẹp nhưng có cái nhìn phúc hậu, trìu mến khó tả.
***
Đám cưới diễn ra đơn giản nhưng ấm áp. Bà chỉ có người thân là một người con trai, mà tôi biết, đó là con nuôi, bởi bà biết bà không có khả năng sinh con nên hồi ấy cũng khước từ bao nhiêu đám. Không lấy ai, bà chỉ xin nhận một đứa trẻ sơ sinh về làm con nuôi, để có đứa trẻ mà chăm sóc, mà lo lắng. Hôm đám cưới ông bà, người con ấy đưa cả vợ con ra ngoài Bắc, hồ hởi gọi bác cả, bố tôi và cô ba là anh chị em. Cả mấy anh chị em ngồi chung một mâm, kể chuyện rộn ràng, hạnh phúc.
Ông bà tôi mặc áo dài truyền thống đi từng bàn chào khách. Trong mắt ông bà, tôi thấy rất nhiều yêu thương và trìu mến. Đó thực là cảm giác của những người đã trải qua vô vàn câu chuyện trong cuộc sống, vẫn còn nhìn thấy nhau, còn tìm về với nhau. Họ đã mất nhiều thời gian, nhưng thời gian lúc này có nghĩa gì nữa, chỉ là họ đã về với nhau mà thôi.
Theo Gia đình & Xã hội
Sáu năm trước, gia đình tôi đã mắc một sai lầm và phải trả giá rất đắt.
">75 tuổi dẫn người yêu cũ về chào con cháu
“So với các bạn tôi không là gì cả”
Khi TP.HCM thực hiện việc giãn cách xã hội, Quốc Thuận nhanh chóng góp mặt trong các hoạt động thiện nguyện của Thành đoàn TP.HCM cũng như nhiều nhóm từ thiện khác.
Hiện, nam nghệ sĩ vẫn tự mình lái xe vận chuyển lương thực, nhu yếu phẩm cho người dân khó khăn, tặng đồ bảo hộ cho y bác sĩ tuyến đầu chống dịch.
“Tôi bắt đầu công việc chở rau củ từ 5h30 sáng. Mỗi sáng, tôi điều khiển xe ra đường lấy rau, củ. Cuối ngày, nếu tặng được hết rau củ, được chạy xe không về nhà, tôi hạnh phúc, sung sướng lắm”, anh chia sẻ.
Quốc Thuận trong chương trình Sài Gòn ta thương. |
Sau nhiều lần gửi tặng thực phẩm cho bà con, Quốc Thuận nói mình không thể dừng công việc thiện nguyện. Bởi, anh biết ngoài kia còn rất nhiều người khó khăn, cần được giúp đỡ. Chuyện anh hỗ trợ 20 phòng trọ đã 3 ngày ăn cơm với nước tương là một ví dụ.
Anh kể, sau khi gửi quà cho bà con xong, đang định về nhà thì anh nhận được tin nhắn từ một người bạn. Người này cho biết dãy phòng trọ 20 phòng thiếu rau củ, thịt…. từ nhiều ngày nay. Nhận tin nhắn, anh quay đầu xe, đến bếp ăn của bạn để nhận cơm, rau củ hỗ trợ dãy phòng trọ nói trên.
“Do dịch bệnh, đường sá nhiều đoạn bị phong tỏa, cách ly nên tôi nhiều lần bị lạc. Phải vất vả lắm mới tìm được địa chỉ của dãy phòng trọ đang cần được giúp đỡ. Thế mà khi đến nơi, mọi mệt mỏi trong tôi tan biến hết. Khu trọ này rất xập xệ, bà con rất khó khăn”, nam nghệ sĩ chia sẻ.
Quốc Thuận cũng cho biết, quá trình hỗ trợ người dân khiến anh thấu hiểu và biết ơn lực lượng tuyến đầu chống dịch, tình nguyện viên. Anh gọi họ là những chiến sĩ áo trắng, anh hùng thầm lặng.
Nam nghệ sĩ bày tỏ: “Các tình nguyện viên làm việc rất hăng say từ việc vận chuyển lương thực, dụng cụ y tế, bình oxy đến đi xịt kháng khuẩn cho các khu bị phong tỏa…".
![]() |
Hiện, anh đang nỗ lực hỗ trợ nhu yếu phẩm cho người dân gặp khó khăn vì dịch bệnh. |
“Hầu như 99% các bạn trong những lực lượng này xác định có thể bị nhiễm Covid-19 bất cứ lúc nào, nhưng họ vẫn dũng cảm. Cảm ơn tất cả những người đang làm việc ngày đêm với hy vọng khống chế được đại dịch. So với các bạn tôi không là gì cả. Tôi cũng thay mặt bà con TP.HCM cảm ơn những đồng bào đã hướng về thành phố”, nghệ sĩ Quốc Thuận nói thêm.
Từng muốn bỏ nghề về quê
Tại chương trình, nam nghệ sĩ cũng tiết lộ những thăng trầm trong sự nghiệp diễn viên của mình. Anh cho biết, con đường sự nghiệp của mình cũng lắm gian truân. Thậm chí, có lần anh tuyệt vọng, bế tắc đến nỗi muốn rời bỏ TP.HCM về quê làm công chức.
Sau khi tốt nghiệp đại học loại giỏi, anh rơi vào khủng hoảng vì không biết làm gì, làm như thế nào để có thể đến với niềm đam mê của mình. Quốc Thuận đi đóng vai quần chúng cho phim, kịch, đi nhắc tuồng, soát vé… Anh làm tất cả mọi thứ, vai nào người ta chê thì anh nhận đóng.
Cố gắng, nỗ lực là thế mà suốt 20 năm trước khi lập gia đình, anh vẫn ở nhà thuê, nay đây mai đó, công việc bấp bênh. Thậm chí anh đã tính đến chuyện bỏ cuộc nếu như không có sự xuất hiện của người con gái sau này cùng anh xây dựng gia đình.
Nghệ sĩ Quốc Thuận và gia đình nhỏ của mình. |
Anh kể: “Tôi trải qua một mối tình gần đến đích rồi mà cuối cùng lại tan vỡ. Thế là tôi không tin vào điều gì vĩnh cửu nữa. Trong lúc chán nản thì Liên (vợ diễn viên Quốc Thuận) xuất hiện. Vợ tôi đã giữ chân tôi lại. Nếu không có cô ấy chắc tôi về quê rồi”, anh kể thêm.
Sau những nỗ lực, nam diễn viên dần khẳng định tên tuổi và có vai diễn trong nghề diễn viên đầy khắc nghiệt. Anh khiêm tốn nói rằng mình được đàn anh đàn chị yêu thương, tạo cơ hội từ khi còn là một “chiếc bóng âm thầm”.
Nghệ sĩ Quốc Thuận chia sẻ: “Tôi là người may mắn. Khi gặp va vấp, tôi luôn có quý nhân giúp đỡ. Họ là những người tôi mang ơn đến chết, không có họ sẽ không có Quốc Thuận ngày hôm nay”.
Một trong số những “quý nhân” mà Quốc Thuận kể là nghệ sĩ Quốc Thảo. Anh nói rằng, Quốc Thảo là người đặt viên gạch đầu tiên trong sự nghiệp của mình.
“Rồi sau này, khi tôi mắc lỗi và bị bỏ rơi trong nghề, không ai biết tôi là ai, nghệ sĩ Thúy Nga lại mời tôi đi diễn chung. Chị giúp tôi dần có tiếng tăm trong giới tấu hài. Hai chị em đi lưu diễn rất là nhiều, được lên truyền hình, được bà con rất là thích”, anh kể thêm.
Nguyễn Sơn
Sài Gòn vẫn còn những tấm lòng thơm thảo, tình yêu thương vẫn sẽ lan tỏa khắp thành phố này. Dẫu phố giăng dây, nhưng chẳng thể ngăn lòng người nối liền một khối.
">20 phòng trọ 3 ngày ăn cơm chan nước tương được Quốc Thuận giúp đỡ
Nhận định, soi kèo Borac Banja Luka vs Siroki Brijeg, 0h00 ngày 18/3: Bám đuổi ngôi đầu
Tại sao kiến hay bám từng mảng trong bình nước?
Thấy chồng im lặng, nghĩ là chồng đã biết lỗi, chị Hà tiếp tục rù rì: “Saoanh lại đưa cái thẻ và password cho chú em? Rồi rủi mai mốt chú ấy thấy anh dễdãi quá, hết tiền xài lại ăn cắp thẻ của anh. Sao anh dại vậy? Còn vụ chai rượunữa, lúc say xỉn, mấy ông bạn gài độ anh cho vui thôi, chớ mắc mớ chi phải mua,mà thí dụ có mua thì mua thùng bia hoặc loại nào đó vài ba trăm được rồi. Có aicòn đủ tỉnh táo đâu mà khen anh chơi sộp, chơi sang kiểu đó...”. Chị mới vừanghỉ giải lao một chút, định nói thêm nữa, bất ngờ, anh Minh vùng dậy, ném cáimền vào mặt vợ, quát to: “Thôi! Cô có chịu câm cái mồm cho tôi ngủ không? Thứ vợgì dai như giẻ rách. Nguời ta đã nhịn rồi mà cũng không tha”.
Sau đó anh đùng đùng ôm gối ra phòng khách ngủ suốt một tuần lễ. Nếu nhưkhông có người cô họ của anh từ quê ra ghé thăm hai vợ chồng thì có lẽ chiếntranh lạnh sẽ còn kéo dài. Thực ra, ghé thăm cháu trai chỉ là lý do phụ, lý dochính của cô anh Minh lên thành phố là để đi thẩm mỹ viện sửa mũi, tắm trắng làmđẹp.
Chồng của cô anh Minh chỉ là cán bộ cấp huyện, lương nhà nước tháng vài triệuđồng. Nhưng theo lời anh Minh kể thì cô quan hệ rất rộng rãi với phu nhân cácquan chức từ huyện đến tỉnh. Và để cho bằng chị bằng em, cô xài tiền rất dữ, muađôi giày, bộ váy áo vài triệu đối với cô là chuyện bình thường, hay thỉnh thoảngbỏ vài chục triệu ra chu du nước ngoài cũng không có gì đáng nói, vì trước là đểmở mang tầm mắt, sau để có mối quan hệ cho chồng dễ thăng quan tiến chức.
Như chuyện đi làm đẹp lần này, cô cũng nói nhẹ re là vì chồng mà cũng chẳngtốn kém bao nhiêu, khoảng chừng trên dưới cây vàng. Nhưng, đến tối, con trai côgọi điện thoại cho anh Minh hỏi thăm tình hình của mẹ, chị Hà mới biết, chồng côđã đưa đơn ly hôn ra tòa với lý do mâu thuẫn trong hôn nhân trầm trọng. Mà mâuthuẫn ấy đơn giản chỉ bắt nguồn từ chuyện chi xài không có kế hoạch của ngườivợ, dẫn đến nợ nần, phải bán sạch đất đai ruộng vườn ông bà để lại.
Ít ngày sau khi cô anh Minh về quê, chồng cô sẵn đi dự hội thảo cũng ghé thămgia đình. Buổi chiều khi hai chú cháu làm vài ly bia, ông chú đã không nén đượctiếng thở dài: “Lúc đầu thấy cô xài thoải mái quá, chú nhắc nhở, cô bảo lo chi,tiền ra mới có tiền vô. Đến chừng chủ nợ đến đòi, chú khuyên nữa, nhưng càng nóibà ấy càng lớn tiếng cãi lại, lúc nào cũng nói là mắc nợ tại muốn cho chồng connở mày nở mặt...
Chú giận lẫy, coi như không biết gì tới chuyện nợ nần. Bà ấy cũng tuyên bố:Mượn được, trả được. Tiền thôi mà, có gì đâu. Và kể từ sau câu nói nhẹ như lônghồng của bà ấy đến nay, tính ra đã đi đứt hai mảnh đất ruộng với lại một miếngđất thổ cư của ông bà hai bên để lại. Sống với nhau mà không còn lòng tin, sựtôn trọng nhau thì sống làm gì”.
Tiễn chú về, chị Hà nghe chồng thở hắt, hỏi trống không: “Tiền bạc không mà cũnglớn chuyện vậy sao trời?”.
Tiện tằn quen mắt
Có một thực tế là những người vợ tiết kiệm lại rất hay trúng phải một ôngchồng “vung tay quá trán”, và ngược lại. Nhiều người bảo đấy là luật bù trừ,nhưng các chuyên gia về tâm lý tình yêu, hôn nhân, gia đình thì cho rằng nguyênnhân sâu xa là do lúc bấy giờ trong mắt người tiết kiệm thì người xài tiền rộngrãi, phóng khoáng lại rất đáng yêu, có dáng vẻ như một người hùng, bởi suy nghĩvì mình người ta không tiếc gì cả. Khổ nỗi, nếu như tính cách không một chúttính toán so đo ấy đã khiến cho chàng và nàng lao vào nhau trong thời gian đầucủa mối quan hệ yêu đương thì khi đã kết hôn lại trở thành “kho xăng” khiến vợhoặc chồng bốc cháy phừng phừng đi cùng lời kết tội: anh ấy hoặc cô ấy chỉ nghĩđến bản thân mình, chẳng bao giờ nghĩ đến gia đình.
![]() |
Ảnh minh hoạ. |
Thực ra, theo các nhà xã hội học, thay đổi thói quen chi tiêu là điều chẳngmấy khó khăn. Chỉ cần người chung sống chịu khó một chút, cương quyết và kiênnhẫn hơn một chút thì sau một thời gian là ổn. Tuy nhiên vấn đề ở đây là tínhhợp lý của sự chi tiêu. Ông bà mình đã có câu “nói phải củ cải cũng nghe”. Vìvậy, muốn nói cho người khác nghe, trước hết cần “nói có sách, mách có chứng”.
Sẵn chuyện cô chú, tối đó, chị Hà mạnh dạn bàn với chồng về dự định làm mộtcuốn sổ chi tiêu gia đình của chị. Trong đó, chị Hà dành hẳn hai trang cho nhữngkế hoạch chi tiêu lớn trong tương lai. Tiếp theo là thu chi của từng tháng trongnăm. Mỗi tháng, ngoài những khoản chi cố định cho gia đình, còn có khoản chi độtxuất, khoản tích lũy, cuối cùng còn dư ra mới chi cá nhân. Anh Minh đồng ý mộtcách yếu ớt.
Tất nhiên, khoản thời gian đầu, chị Hà không dễ gì bắt chồng thực hiện đúngkế hoạch chi tiêu. Nhưng chị nhất quyết không bỏ cuộc, mỗi lần chồng tiêu xàivượt kế hoạch, chị Hà đều ghi rõ con số vượt là bao nhiêu, để trừ dần vào khoảnchi cá nhân những tháng sau vào mảnh giấy nhỏ và để vào trong ví của chồng. Phầnchị, chị luôn làm đúng những gì chị đã đề ra. Muốn chi xài gì cho cá nhân chịđều cân nhắc xem thứ đó có cần không, có nên không. Nhiều lần, thấy vợ đem giàyđi đóng đế lại hay đem quần đi thay dây kéo, anh Minh nhăn mặt, xúi quăng đi,mua cái mới mà xài. Chị Hà không nói gì, cứ làm theo ý mình.
Hằng tuần sau khi đi chợ hoặc siêu thị về, chị đều tỉ mỉ ghi đầy đủ vào cuốnsổ. Lúc đầu anh Minh không mấy ủng hộ và cho rằng vợ rảnh việc, rỗi hơi. Nhưngdần dà, anh Minh cũng quen, đã có suy nghĩ tự cắt quần dài bị rách gối thànhquần lửng, đã biết tự pha cà phê uống ở nhà khi thấy vật giá ngày càng lên caohoặc lưu ý đến “mảnh giấy” nhỏ vợ thường đưa vào cuối tháng.
Vậy mà phải đến qua ba năm vật vã với cuốn sổ, vợ chồng chị mới có dư tiền đủđể mua một miếng đất ở quận ven. Hai năm sau số dư có khá hơn dù anh chị đã cómột chú nhóc. Anh Minh thú thật là ban đầu anh nghĩ vợ khó duy trì được cuốn sổấy, và anh cũng mong sao vợ bực mình mà quăng của nợ đó luôn để vợ chồng đượcsống thoải mái. Nhưng bây giờ “suy nghĩ tội lỗi” ấy đã bay biến. Không những cảmơn vợ, mà anh còn đem vợ ra làm điển hình “người tốt, vợ tốt” cho đám lóc nhóctrong cơ quan sắp cưới vợ. Anh hay nói vui: “Tiền thôi mà, cần kiệm chút cho vuinhà vui cửa”.
(Theo Dòng đời)
">Vợ chồng mới cưới 'đại chiến' vì... tiền
Đó là câu chuyện ở phường Xuân Đỉnh, quận Bắc Từ Liêm, Hà Nội. Đại đa số người thuê trọ trong khu vực đều là lao động phổ thông, làm việc tại các doanh nghiệp tư nhân.
Nắm bắt tình hình này, Công an phường đã tham mưu Đảng ủy, UBND phường phát hành thư ngỏ do Chủ tịch UBND phường ký. Sau đó, cảnh sát khu vực cùng các tổ chức đoàn thể đến từng xóm trọ gửi thư, vận động chủ nhà giảm tiền cho người thuê vì dịch bệnh Covid-19. Các chủ hộ nhà trọ tại phường đều đồng lòng quan tâm, ủng hộ, cùng chia sẻ với các nhân khẩu tạm trú đang phải ở lại.
Câu chuyện nhanh chóng nhận được phản hồi tích cực từ độc giả của VietNamNet. Bạn Tuyên Long bình luận: "Bác chủ tịch tuyệt vời quá! Mong phường nào cũng có bác chủ tịch thế này. Mong các chủ nhỏ trọ đều ủng hộ bác chủ tịch". Bạn Lan Anh thì kỳ vọng: "Mong rằng từng xã, phường, quận, huyện... đều có các hoạt động cụ thể để hỗ trợ người dân!".
Phường kêu gọi, chủ nhà "chơi lớn", giảm 100% tiền thuê trọ
Câu chuyện đặc biệt này xảy ra ở phường Phúc Xá - Ba Đình, nơi tập trung nhiều lao động tự do từ ngoại tỉnh về Hà Nội bươn chải, mưu sinh.
Ngày 16/8, UBND phường Phúc Xá có văn bản gửi các chủ hộ có nhà cho thuê trọ trên địa bàn phường cùng chia sẻ khó khăn với những người thuê trọ là lao động tự do, lao động nghèo... ngụ cư tại các khu nhà trọ, chưa kịp trở về quê hương. Tổ trưởng dân phố cũng tích cực tuyên truyền, vận động chủ các nhà trọ giảm tiền thuê cho khoảng 200 người lao động nghèo.
Bà Trần Thị Tố Tâm, Bí thư phường hồ hởi chia sẻ với báo chí, các chủ trọ nhất trí với lời kêu gọi của phường, giảm giá 50% tiền thuê trọ cho người lao động ngoại tỉnh. Bà cũng hé lộ, riêng gia đình ông Nguyễn Văn Cường quyết định giảm 100% tiền thuê trọ cho những hộ khó khăn.
Dân trọ lay lắt, chủ nhà giữa tâm dịch san sẻ khó khăn
TP.HCM tặng quà cho người dân bị ảnh hưởng bởi Covid-19. Ảnh: Phong Anh |
TP.HCM vẫn là điểm nóng của dịch Covid-19 đợt 4 này. Tuy nhiên, giữa tâm dịch, các ông/bà chủ nhà trọ lại đồng loạt cùng san sẻ nỗi lo cơm áo gạo tiền với người lao động gặp khó khăn.
Phường Hiệp Bình Chánh, TP Thủ Đức là một trong những địa bàn rất chủ động trong công tác vận động các chủ khu nhà trọ giảm tiền thuê cho người lao động, công nhân... Điển hình như câu chuyện gia đình ông Trần Đình Quân - Trưởng ban điều hành khu phố 7 trong phường, chủ động giảm 5 triệu đồng/tháng cho khách thuê nhà để bán bún bò. "Của ít lòng nhiều, lúc khó khăn như vậy người ta mới cần đến mình, cho nên tôi giảm tiền nhà cho người ta", gia đình ông Quân chia sẻ.
Ở phường Tân Thuận Đông, Quận 7, bà chủ dãy trọ 20 phòng Nguyễn Thị Hoa giảm gần 40% tiền thuê cho công nhân trong ba tháng 6, 7, 8. Để người dân trong xóm trọ yên tâm ở nhà phòng chống dịch, bà còn hỗ trợ thêm gạo, thịt, mì, sữa… trong thời gian hẻm trọ bị phong toả.
Khi được hỏi, bà Hoa chia sẻ chân thành: "Điều tôi mong muốn nhất là các công nhân mạnh khỏe, có tinh thần lạc quan, cảm nhận được tình cảm yêu thương và sự chia sẻ của mọi người khi các cháu gặp khó khăn. Qua đó, tôi mong các cháu sẽ sống tốt hơn".
Bình luận về những câu chuyện chủ nhà chia sẻ khó khăn với khách trọ, độc giả Tín viết: "Cảm ơn những tấm lòng hảo tâm của những chủ nhà trọ hào sảng nơi đất khách quê người này". Trong khi đó, bạn tên Hà cảm thán: "Cảm thông những nỗi khổ của người thuê trọ mà còn thất nghiệp. Mong dịch bệnh mau qua để người dân làm ăn bình thường".
Những câu chuyện trên chắc chắn chỉ là vài ba ví dụ tí hon trong "mùa giãn cách", khi tình hình dịch bệnh diễn biến phức tạp. Thế nhưng, chẳng ai có thể phủ nhận ý nghĩa tươi đẹp, đầy ắp tình người trong từng câu chuyện. Mong rằng đây sẽ là mầm ươm, giúp nảy nở nhiều câu chuyện lung linh khác, lan truyền nguồn năng lượng tích cực tới mọi nẻo đường, tất cả vì mục đích chung tay đẩy lùi dịch bệnh.
Hương Sen
Thay vì ngồi than phiền, lo lắng, chị Lips học cách thay đổi bản thân, suy nghĩ tích cực, nói lời yêu thương nhiều hơn để biến 6 tháng giãn cách trở thành khoảng thời gian ý nghĩa.
">Mùa giãn cách do dịch Covid
友情链接