'Chỉ có điên mới lao đầu vô đó...'

Tôi nhớ lần đầu tiên,ỉcóđiênmớilaođầuvôđógiá vàng mới nhất tôi nhận ra tình cảm khác lạ của mình là khi thấy anh đi cùng cô bạn học lớp bên cạnh. Có cái gì đó đâm xuyên lồng ngực khiến tôi muốn ngã quỵ. Tôi chạy vô nhà vệ sinh và ở thật lâu trong đó. Hết giờ giải lao, tôi trở vào lớp mà mắt đỏ hoe. Năm đó chúng tôi học lớp 12.
Tôi và Sơn học chung từ năm lớp 10. Khi ấy tôi ở quê ra, trọ học gần nhà anh. Bắt đầu năm học khoảng 1 tháng thì tôi phát hiện điều đó. Không ngờ khi tôi vừa nói ra, Sơn đã nhiệt tình: “Vậy thì để mình chở bạn đi học luôn cho tiện”.
Lúc đầu tôi còn ngại nhưng sau đó Sơn nói mãi khiến tôi xiêu lòng. Từ đó, ngày ngày tôi ngồi sau xe để anh chở đến trường. Sơn sinh trước tôi 9 tháng nên chúng tôi thống nhất tôi làm em, còn Sơn làm anh. Có lẽ thương tôi ở xa nhà nên Sơn chăm sóc tôi như em gái của mình. Có gì ngon ngọt anh cũng mang cho tôi. Học nhóm, anh và tôi cũng học cùng. Tôi cứ nghĩ, mãi mãi chúng tôi sẽ là anh em tốt của nhau như thế.
![]() |
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet |
Không ngờ, tình cảm của tôi đã thay đổi. Tôi bắt đầu nhận ra mình không còn vô tư nữa dù ngoài mặt vẫn cố hồn nhiên vui đùa. Cho đến một ngày, tôi thấy con tim mình tan nát khi Sơn đi với người con gái khác. Mấy hôm sau tôi bảo Sơn: “Từ giờ em đi với nhỏ Phương, anh khỏi chở em nữa”. Sơn tưởng thật nên vui vẻ: “Ừ, vậy cũng được. Nói Phương đi đứng cẩn thận, đừng có lạng lách nghe chưa”.
Từ đó, tôi không có dịp nào được ngồi sau xe anh nữa. Thay chỗ tôi ngồi đã có một cô bạn khác. Những quan tâm Sơn dành cho tôi trước đây cũng bị san sẻ rất nhiều. Tôi chấp nhận điều đó một cách khó khăn và chỉ biết lấp đầy khoảng trống bằng cách chúi mũi vào chuyện học hành.
Có kết quả thi tốt nghiệp, tôi đỗ thủ khoa. Khi ấy tôi đã về nhà nghỉ hè với ba mẹ. Sơn đạp xe gần 60 cây số về báo tin cho tôi. “Để anh hẹn lớp mình đi liên hoan mừng cả lớp tốt nghiệp, mừng em là thủ khoa...”- Sơn hào hứng nói. Nhưng tôi lắc đầu: “Thôi, để thi đại học xong đã anh à”. Hôm đó khi Sơn về, tôi đưa anh ra đến đầu đường, rồi đứng tần ngần mãi mới dám đưa cho anh quyển sách bài tập Toán luyện thi đại học mà tôi mua từ năm lớp 11 nhưng chưa có dịp nào để trao cho anh. Ở trang cuối của quyển sách, tôi đã viết một dòng bằng mực đỏ và hi vọng, nếu anh đọc đến trang cuối cùng thì sẽ nhận ra...
Có lẽ Sơn đã đọc. Từ đó, mỗi mùa hè, anh đều về thăm ba má tôi ở quê. Tôi biết điều đó và cố tình tránh mặt với lý do học trường y rất bận rộn. Có một năm, tôi về ăn tết, nghe má nói: “Thằng Sơn dẫn bạn gái về giới thiệu với ba má. Con nhỏ dễ thương hết sức”. Tôi mừng cho anh nhưng vẫn thấy có điều gì đó buốt nhói trong lòng.
Sơn học Nông nghiệp ở Cần Thơ. Ra trường anh đi làm rồi cưới vợ. Suốt từng ấy năm trời, chúng tôi không gặp nhau lần nào. Tôi học xong cũng về Cần Thơ công tác. Tôi không ngờ có ngày tôi gặp lại anh trong một hoàn cảnh hết sức đặc biệt. Con gái anh bệnh nhập viện điều trị ngay chính khoa của tôi. Cháu bị sốt cao không rõ nguyên nhân phải nằm lại để theo dõi. Gặp anh, tôi hết sức bất ngờ. Anh cũng mừng rỡ nắm tay tôi lắc mạnh: “Em về đây hồi nào? Sao không liên lạc gì với anh vậy? Mấy năm nay công việc bận rộn quá nên anh không về thăm ba má được...”.
Anh nhắc ba má tôi với giọng ấm áp như thể đó là người thân của mình. Đến lúc đó tôi mới biết vợ anh đã mất. Một mình anh bây giờ phải nuôi 3 đứa con nhỏ, đứa lớn nhất mới 6 tuổi, hai đứa sinh đôi 4 tuổi. “Vợ anh mất ngay sau khi sinh 2 đứa nhỏ... Cô ấy bệnh tim. Khi mang thai lần sau, bác sĩ khuyên nên bỏ nhưng cô ấy không bằng lòng”- giọng anh nghèn nghẹn. Tôi lặng người đi. Thảo nào mà tóc anh đã bạc dù khi đó anh và tôi mới ngoài ba mươi.
Cuộc gặp này khiến tôi đánh mất tình cảm của một người đồng nghiệp. Đúng hơn là người ấy đã không thể chờ đợi vì tôi cứ vướng víu 3 đứa trẻ của Sơn. “Cho em thêm thời gian... Nhìn cha con anh ấy bây giờ em không đành lòng...”- tôi nói với anh bạn như vậy. Nhưng anh đã từ chối: “Anh nghĩ không cần như vậy. Nhìn em và mấy đứa nhỏ quấn quýt nhau, anh biết điều gì sẽ xảy ra. Thôi thì dứt khoát càng sớm càng tốt để không ai bận lòng”. Vậy rồi người ấy ra đi.
Bây giờ thì 2 đứa út đã 10 tuổi, bé lớn đã vào cấp II. Tóc tôi cũng bắt đầu có vài sợi bạc. 6 năm qua, tôi đã lặng lẽ đi cạnh cha con anh như thể định mệnh đã gắn chúng tôi lại với nhau. Có lần, cách nay chưa lâu, Sơn đưa cho tôi quyển sách giải bài tập Toán lớp 11 mà tôi tặng anh ngày nào. Dòng mực đỏ ở cuối trang sách đã mờ nhưng tôi vẫn đọc được những dòng chữ của chính mình: “Từ bây giờ đôi ngã chia xa... nhưng mãi mãi em vẫn nhớ người ta”. Tôi nhẩm tính, đã gần 20 năm. Anh nắm tay tôi, rất lâu mới nói được: “Sao em lại làm như vậy? Phải biết nghĩ tới bản thân chứ? Anh và các con đã tự lo được rồi...”.
Tôi nhìn cha con anh mà nhiều khi không cầm được nước mắt. Nếu các cháu là con trai thì có thể dễ dàng hơn, đằng này lại là 3 đứa con gái. Không có bàn tay người mẹ chăm lo, dạy dỗ, tội nghiệp biết chừng nào... Nhưng trên hết, tôi biết rõ trái tim mình đã thuộc về anh, từ những ngày còn học chung hay khi xa cách, chưa có lúc nào tôi quên anh.
Má tôi có lẽ hiểu điều đó nên bảo: “Nếu con thương thằng Sơn thì cứ lấy nó, má không cản...”. Thế nhưng rất nhiều đồng nghiệp, bạn bè của tôi thì can ngăn: “Chỉ có điên mới lao đầu vô đó. Con mình mình lo còn mệt mỏi, đằng này con riêng của chồng, hơi sức đâu mà lo? Lỡ mai mốt tụi nó phản thì thêm tức”.
Tôi không ngại điều đó vì tôi đã dạy dỗ mấy đứa nhỏ từ khi chúng còn bé, tôi hiểu chúng nó cũng yêu thương tôi như vậy. Nhưng bây giờ, tôi cảm thấy đã quá muộn để nghĩ đến chuyện hôn nhân. Tôi soi gương và chợt buồn khi nghĩ đến những vết chân chim, những sợi tóc bạc, những cơn đau âm ỉ khi trái gió trở trời...
Có phải là tôi đã quá già để làm vợ, làm mẹ?
(Theo NLĐ)相关文章
Nhận định, soi kèo Nữ Lyon vs Nữ Bayern Munich, 0h45 ngày 27/3: Quá khó để ngược dòng
Chiểu Sương - 26/03/2025 00:07 Nhận định bóng2025-03-27Barca đi vay tiền mua Nico Williams
Nhận định, soi kèo Venezuela vs Peru, 7h00 ngày 26/3: Vì suất dự play
Phạm Xuân Hải - 25/03/2025 06:40 World Cup 202025-03-27Hiện nay, tiếp nối "thế giới Toán" khi lên đại học, với Mai Anh, công việc của một chuyên viên phân tích số liệu không chỉ tính toán ra các con số mà phải học cách trình bày nó thật nhiều màu sắc và hiệu quả như một nghệ sĩ.
"Sự phối hợp giữa sự hiệu quả chính xác của Toán học và sự uyển chuyển sáng tạo của việc trình bày dữ liệu đến người dùng hấp dẫn em theo đuổi môn học này”. Dù vậy, con đường đến với "một thế giới hoàn toàn mới" của Mai Anh từng không dễ dàng.
"Điểm IELTS của em khi nộp đơn ứng tuyển học bổng là 7.0. Khi tham khảo ý kiến mọi người, em thường nhận được câu trả lời “Hồ sơ không đủ mạnh”, “Em nên theo học đại học ở Việt Nam rồi sau này học cao lên tính tiếp”… Nhưng em vẫn kiên trì, muốn thử sức".
Chia sẻ về "bí quyết" đỗ học bổng Chính phủ Hàn Quốc, cô gái nhỏ cho biết được yêu cầu viết một bài Personal Statement kể về động lực nộp học bổng, gia đình và học vấn, những trải nghiệm cũng như thành tích học tập.
"Bài luận của em gồm 4 đoạn lớn. Sau đoạn mở đầu, đoạn thứ hai kể về việc em không chỉ muốn trở thành một người đi học kiến thức mới mà muốn thành người tạo ra kiến thức và giá trị mới cho xã hội. Đấy là vì sao em lựa chọn nghiên cứu khoa học từ sớm và kể về hướng nghiên cứu liên quan đến phát triển bền vững và ứng dụng toán học trong tương lai.
Sau đó, em kể về việc em đã cố gắng ra sao để thúc đẩy phong trào học STEM tại quê hương và mong muốn sẽ mang kiến thức giáo dục STEM từ Hàn Quốc về Việt Nam để nâng cao chất lượng giảng dạy các ngành này, đặc biệt là cho nữ giới.
Cuối cùng, em đưa dẫn chứng những hoạt động và thành tích quá khứ của mình về toán học, nghiên cứu khoa học và thúc đẩy giáo dục tại quê hương để chứng minh rằng mình thật sự có cam kết với mục tiêu mình đề ra và sẽ đạt được nếu em may mắn nhận được sự hỗ trợ từ thầy cô ở Hàn Quốc".
Theo Mai Anh, việc cô là "người được chọn" đến từ nhiều yếu tố, bao gồm: Thứ nhất là có một mục tiêu để học tập và câu chuyện có chiều sâu; thứ hai là sự giúp đỡ, động viên từ bố mẹ, người thân, các thầy cô, anh chị và bạn bè; và thứ ba là một phần là những kết quả đã có được.
Mai Anh trong buổi lễ chào mừng tân sinh viên quốc tế của Đại học Quốc gia Seoul "Việc có những người mình yêu quý đồng hành cũng vô cùng quan trọng. Rất sợ con gái đi xa và chịu nhiều khó khăn, nhưng bố mẹ em luôn đồng hành và tin tưởng vào em. Em vẫn còn nhớ là mẹ lo sợ con gái trong quá trình chuẩn bị hồ sơ bị stress đã bảo em gái em: “Con làm gì cũng phải nhường nhịn chị nhé”. Mẹ đã chăm lo cho em tất cả mọi việc trong gia đình để em có thể thoải mái nhất đầu tư vào tương lai.
Em cũng may mắn nhận được sự cố và đồng hành miễn phí từ các anh chị đã đậu học bổng từ trước. Các anh chị và một số bạn đồng hành đã thức đến 2-3h sáng để cùng em lên ý tưởng hồ sơ, tập phỏng vấn và lắng nghe câu chuyện của em mỗi khi lo âu. Những câu động viên: “Cứ thử đi em”, “Em làm được”..., thức thâu đêm cùng sửa luận, luyện phỏng vấn, hoàn thiện hồ sơ chính là động lực to lớn giúp em đạt được kết quả như bây giờ.
Vì thế, em nghĩ rằng quan trọng là không được bỏ cuộc, hãy luôn kiên trì, cố gắng" - Mai Anh bày tỏ.
Hiện tại, Mai Anh đang cố gắng hoàn thành tốt việc học ở trường cũng như tìm kiếm các cơ hội để trải nghiệm, khám phá bản thân. Về lâu dài, cô nghĩ sẽ dành 1-2 năm đầu để đi làm việc tại một tập đoàn đa quốc gia ở Hàn Quốc để tích lũy kinh nghiệm làm việc thực tế, để hiểu thị trường và xã hội đang gặp phải những vấn đề gì và sau đó sẽ tiếp tục học lên thạc sĩ...
Cuộc chạy đua 3 tuần giành học bổng tiến sĩ ĐH Bắc Kinh của nam sinh 22 tuổi
Anh Khoa chọn ĐH Bắc Kinh vì không chỉ cho phép học thẳng tiến sĩ mà còn đài thọ toàn bộ chi phí học tập, ăn ở trong 4-6 năm. Hành trình chinh phục học bổng của nam sinh chỉ trong 20 ngày (nộp đơn ngày 22/2, phỏng vấn 11/3 và nhận kết quả 13/3).'/>
最新评论