Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Bình Dương đã thông tin ban đầu về cái chết của bé gái Trần Ngọc Kim Ngân (1 tuổi, ngụ tỉnh Đắk Lắk).
Theo đó, chị L. (mẹ bé Ngân) gửi con ở cơ sở giữ trẻ của bà Thoại (ngụ phường Dĩ An). Cơ sở này trông coi các con em của công nhân làm việc trên địa bàn.
Sáng 6/5, trong lúc trông coi, bà Thoại cho bé Ngân ăn cháo thịt bằm với cà rốt. Khi ăn được nửa chén thì bé ho và ói 2 lần.
Chiều cùng ngày, bà Thoại cho Ngân đứng trong cũi tre chơi nhưng không may bị ngã, mặt va vào cũi sưng đỏ.
Tới 15 giờ, thấy bé bị sốt nhẹ, tiêu chảy, bà Thoại có mua thuốc ở tiệm thuốc tây về pha cho bé uống.
Chiều tối, khi đón con về phòng trọ, chị L. phát hiện ở má phải của bé có vết bầm đỏ. Bé Ngân cũng tỏ ra mệt mỏi, hay ngủ nên chị L. đưa con tới phòng khám.
Tại đây, bác sỹ cho toa thuốc uống trong 3 ngày và hẹn tái khám theo định kỳ. Đến 20 giờ, bé Ngân quấy khóc và không chịu ngủ.
Sáng 7/5, thấy bé Ngân tím tái, hơi thở yếu, chị L. đã lấy dầu xoa tay, chân cho bé và đưa đến Bệnh viện đa khoa Thủ Đức (TP. Hồ Chí Minh) cấp cứu. Tuy nhiên bé gái 1 tuổi đã tử vong.
Theo Công an thị xã Dĩ An, qua khám nghiệm tử thi nhưng không thấy tác động của ngoại lực. Gò má phải bé bị xuất huyết nhẹ dưới da. Cơ quan chức năng cũng đã thu mẫu phủ tạng để giám định.
Được biết, cơ sở trông coi trẻ của bà Thoại không phép.
Hiện công an tỉnh Bình Dương đang tiếp tục điều tra làm rõ sự việc.
Tôi thẳng thắn chia sẻ suy nghĩ của mình với chồng. Anh cũng tỏ ra ngại ngùng nhưng vẫn bênh mẹ và giải thích: “Bà bảo hồi cô Vân cưới, bà không có gì cho cô vì đã cho vợ chồng mình vay hết rồi.
Bây giờ, vợ chồng cô ấy muốn mua xe, bà muốn bù đắp lại để nhà mình không mất mặt với thông gia. Dù gì người ta cũng đã lo cho vợ chồng cô chú ấy cả cái nhà mấy tỷ rồi, nhà mình chưa có gì cho con gái”.
Tôi cãi: “Em có phản đối chuyện bà cho cô Vân tiền mua xe đâu. Em chỉ bảo là bà cần gấp thế thì vợ chồng mình lấy đâu ra. Với cả, chuyện mua xe chưa phải gấp gáp gì.
Bà làm thế thì mình chỉ còn nước đi vay vàng chỗ khác trả cho bà thôi”.
Chồng tôi im lặng. Sau khi suy nghĩ, anh ấy nói sẽ vay bạn bè thân thiết để trả trước cho bà 2 cây vàng. Số còn lại xin khất trả sau. Anh bảo “2 cây cũng đủ để bà bù vào số tiền cô Vân còn thiếu để mua xe rồi”.
Thế nhưng, tôi vẫn ấm ức việc bà đòi số vàng vào đúng thời điểm giá vàng đang cao nhất. Nếu tính ra tiền thì từ hồi chúng tôi vay bà đến bây giờ, giá trị đã tăng gấp đôi.
Tôi trộm nghĩ, hay bà sợ vợ chồng tôi “lờ tịt” khoản vay đó nên vội đòi.
Chồng tôi nói đi vay bạn bè nhưng tôi biết bạn bè anh ấy cũng toàn làm công ăn lương, ai cũng khó khăn cả.
Nếu bí quá, có khi tôi phải về nhà vay ông bà ngoại số vàng ông bà tiết kiệm đã lâu để trả cho mẹ chồng. Nhưng cứ nghĩ đến cách đó là tôi thấy ấm ức và thiệt thòi thay cho bố mẹ tôi.
Con gái đi lấy chồng rồi vẫn còn về làm phiền bố mẹ. Vả lại, làm như thế bố mẹ tôi sẽ nghĩ gì về nhà chồng. Chồng tôi cũng vì thế mà khó xử và xấu hổ với ông bà.
Tôi có nên nói chuyện với bà, trình bày rõ tình hình tài chính hiện tại của chúng tôi để bà hiểu và cho khất khoản nợ không.
Theo các anh chị, tôi nên làm thế nào?
Độc giả giấu tên
Anh thề thốt yêu tôi và mong tôi cho anh thời gian để dàn xếp chuyện ly hôn vợ. Sau ngày ấy, anh sẽ cưới và cùng tôi xây dựng hạnh phúc mới.
Tôi tin anh đến nỗi nghe lời, về đòi mẹ bán căn nhà đang ở để cùng anh xây tổ ấm riêng. Nhưng mẹ tôi là người từng trải. Sau lần bị phụ bạc, cả đời làm mẹ đơn thân, bà không còn tin đàn ông nữa.
Mẹ ra sức ngăn cản tình yêu mù quáng của đứa con gái độc nhất. Bà quả quyết người tôi yêu chỉ là gã sở khanh và cuộc tình này sẽ khiến tôi đau đớn.
Nhưng lúc ấy tôi đang trong cơn say tình. Tôi cãi lời mẹ. Dù bà nói thế nào tôi cũng không nghe. Khi anh ấy ly hôn, tôi quyết dọn khỏi nhà, đến sống với anh mặc cho mẹ sống chết ngăn cản.
Rồi tôi có thai, cuộc sống dần khốn khó vì cả hai đều thất nghiệp. Sống với nhau không bao lâu, anh ấy luôn miệng thúc giục tôi về nhà đòi mẹ bán nhà để lấy vốn làm ăn, nuôi con.
Thương cái thai trong bụng, tôi nghe lời anh trở về đòi mẹ bán nhà. Một lần nữa mẹ khóc rưng rức nhưng vẫn không đồng ý bán.
Bà giải thích rằng việc bán nhà chỉ khiến bà và tôi khổ sở hơn. Mẹ tin rằng sớm muộn gì số tiền ấy sẽ bị chồng tôi ném vào sòng bạc. Mẹ còn nói thẳng rằng việc bà không bán nhà là để "chừa cho tôi và con có đường trở về khi bị người đàn ông kia phụ bạc".
Nhưng tôi vẫn không tin. Tôi đinh ninh mẹ không thương mình. Tôi cho rằng bà cố tình làm khó, đặt điều nói xấu chồng tôi. Rồi tôi và mẹ cự cãi. Trong cơn giận, tôi nói nếu mẹ không cần tôi và cháu ngoại thì tôi cũng không cần mẹ nữa.
Thậm chí, khi cơn giận lên đến đỉnh điểm, tôi thề trước mặt mẹ rằng tôi không cần mẹ giúp và sẽ không bao giờ đặt chân vào căn nhà này nữa.
Tôi vẫn nhớ như in cảnh mẹ gục khóc trên ghế salon khi thấy tôi tôi ngoảnh mặt chạy khỏi nhà. Sau lần ấy, tôi không quay về và cũng không liên lạc hay nghe điện thoại của mẹ.
Không có tiền, cuộc sống của tôi như địa ngục. Tôi bị chính người mình thương yêu ghét bỏ. Đến cuối cùng, tôi mới nhận ra những điều mẹ nói trước đây đều đúng.
Anh chỉ đến với tôi vì tiền. Khi biết tôi không được mẹ cho tiền, chuyển nhượng căn nhà đang ở, anh chửi tôi thậm tệ. Sau cùng, anh bỏ rơi tôi để đến ở với một cô gái làng chơi.
Tôi đau đớn vì bị lừa dối 1 thì đau khổ, tủi nhục vì cãi lời mẹ 10. Tôi nhục nhã, xấu hổ đến nỗi không dám cho mẹ biết sự thật. Thời gian ấy, mỗi lần nghĩ đến mẹ, nhớ đến lời mẹ khuyên can, lòng tôi lại đau như cắt.
Mỗi khi thấy số điện thoại mẹ hiện lên, tim tôi luôn thắt lại, nước mắt cứ thế trào ra. Hơn lúc nào hết, giờ đây tôi cần mẹ, tôi ao ước được quỳ gối, ôm lấy mẹ để nói lời xin lỗi. Tôi thèm được nghe mẹ trách phạt, mắng chửi như ngày xưa…Nhưng tôi không đủ dũng khí làm việc đó.
Tôi ngụp lặn trong nỗi ân hận, tủi nhục ấy suốt 3 năm qua. Cuối cùng, sau nhiều đêm khóc một mình, tôi lấy hết dũng khí để gọi cho mẹ. Trước khi bấm máy, tôi chuẩn bị tinh thần cho mọi tình huống có thể xảy ra.
Nhưng ngay khi nghe câu: “Cái Y. đấy à”, tôi đã không còn đủ bình tĩnh để không nức nở, bật lên 2 tiếng "Mẹ ơi!". Không như tôi lo sợ, mẹ không hề trách mắng hay tỏ thái độ lạnh lùng với tôi.
Bà chỉ nói "mẹ biết rồi" và khóc cùng tôi. Khi cả hai bình tâm trở lại, mẹ nói nếu mệt mỏi quá, con cứ về nhà với mẹ.
Câu nói ấy khiến cổ họng tôi nghẹn lại vì hạnh phúc. Tôi nhận ra rằng, đến cuối cùng vẫn chỉ có gia đình là nơi đón nhận, tha thứ mọi lỗi lầm của chúng ta.
Tôi biết ơn mẹ và quyết định mua vé về quê. Tôi sẽ về để úp mặt vào ngực mẹ khóc cho thoả lòng và nói lời xin lỗi mẹ. Từ đây, điều quý giá nhất đời tôi là được ở bên cạnh mẹ. Và tôi sẽ làm tất cả để có được điều quý giá ấy.
Nhà là nơi đầy ắp tình cảm yêu thương gia đình, là nơi bất cứ ai đi đâu cũng muốn quay về. Bởi nơi đó có bố, có mẹ, có những người ruột thịt, là người yêu thương ta vô điều kiện. Báo VietNamNet mở diễn đàn Về nhà. Mời độc giả gửi tâm sự, câu chuyện của mình về địa chỉ: [email protected]. |
Độc giả L.N.H.Y.