|
Dù cô có cố gắng “lạt mềm buộc chặt” thế nào thì cuối cùng cái ngày định mệnh ấy cũng đến (Ảnh minh họa). |
Thúy nghe lời nói phũ phàng của Lực mà rùng mình sợ hãi. Rồi sau nhiều đêm suy nghĩ, vì không muốn mất Lực, cô quyết định làm theo lời người yêu: lại thêm một lần nữa bỏ đi đứa con chưa thành hình.
Nỗi đau qua đi, Thúy và Lực vẫn động viên nhau cố gắng chăm chỉ làm việc để xây đắp tương lai. Nhưng Thúy không còn được thanh thản như trước nữa. Trong cô lúc nào cũng chất chứa cảm giác tội lỗi không thể nào xóa bỏ...
Thế rồi thời gian gần đây, khi thấy Lực có vẻ ngày càng lạnh nhạt, ít quan tâm tới mình, Thúy cảm giác lo sợ tột độ. Trong thâm tâm cô, Lực đã là người chồng, là người cô sẽ nguyện gắn bỏ cả đời. Vì tình yêu và cả vì những đứa con đã mất của 2 người, Thúy thực sự không thể ở bên cạnh bất cứ người đàn ông nào khác. Nhưng còn Lực, sao anh lại như muốn rời xa cô thế này?
Anh ít đến thăm cô, chẳng mấy khi gọi điện hỏi han cô, thậm chí còn tránh mặt cô và những lần lỡ hẹn thường xuyên xảy ra. Cô cũng không gọi được cho anh, đến nhà trọ anh thì anh luôn vắng nhà.
Cô ốm nằm bẹp giường, anh cũng không màng đến thăm cô dù chỉ là vài phút, cũng chỉ với lí do “bận công việc”. Thúy buồn lắm, suy nghĩ miên man về những khả năng xấu có thể xảy ra, nhưng cô chẳng dám tỏ thái độ trách mắng, đòi hỏi với Lực. Cô sợ, sợ anh cảm thấy cô phiền phức và sẽ ngày càng xa cô hơn.
Nhưng cho dù cô có cố gắng “lạt mềm buộc chặt” thế nào thì cuối cùng cái ngày định mệnh ấy cũng đến. Lực nói lời chia tay cô với cái lí do muôn thuở: Hết yêu! Đất trời quanh cô như sụp đổ. Tuổi thanh xuân, tình yêu và những đứa con đã mất của cô… cô phải làm sao đây?
Khi người ta đã có thể nhẫn tâm vứt bỏ tất cả để nói lời chia tay thì cô còn có khả năng níu kéo không? “Giá như… Giá như…” - Những lời giả định vô nghĩa quay cuồng trong tâm trí, đẩy cô đến sự tuyệt vọng cùng cực…
(Theo Trí thức trẻ)" alt=""/>Cay đắng bị người yêu bỏ sau 2 lần phá thai