
Họa sĩ, diễn viên Lương Giang vừa có chuyến đi thực tế tại Hội An . Với cô đây là nơi có rất nhiều góc phố đẹp, giúp người họa sĩ nâng bút phóng tác.
Tại đây, Lương Giang đã thực hiện được một số tác phẩm tranh rất đặc sắc và được khách du lịch chú ý, xin được chụp chung hình.
![]() |
Họa sĩ, diễn viên Lương Giang vừa có chuyến đi thực tế tại Hội An. |
Nhiều người nhận ra cô gái Lan dịu dàng trong bộ phim “Ngự lâm không kiếm” đang phát sóng mỗi tối trên kênh VTV1.
![]() |
![]() |
Hội An là nơi có rất nhiều góc phố đẹp, giúp người họa sĩ nâng bút phóng tác. |
Lương Giang là người rất hoạt ngôn và có khả năng ngoại ngữ tốt, chính vì thế cô đã có những trò chuyện rất cởi mở với du khách nước ngoài khi nói về Việt Nam và hội họa.
Cầm cọ đã nhiều năm, Lương Giang đang dần thực hiện được mơ ước của một họa sĩ chuyên nghiệp. Ngoài việc mở một phòng tranh riêng tại Hà Nội, Lương Giang đã thực hiện những triển lãm cá nhân và tiếp tục cho ra những tác phẩm hội họa mới. Lương Giang còn mong muốn đem được nhiều lợi ích tới cho cộng đồng từ đam mê của mình.
![]() |
Họa sĩ Hữu Đức - một người bạn đồng môn của Lương Giang. |
Lương Giang muốn trẻ em có nhiều cơ hội tiếp xúc với bột màu, với nghệ thuật để các em sớm phát triển tư duy, sáng tạo. Cô đã mở ra lớp học vẽ dành cho thiếu nhi và được sự đón nhận của nhiều học viên nhí.
![]() |
![]() |
Lương Giang đang dần thực hiện được mơ ước của một họa sĩ chuyên nghiệp. |
Trong cuộc sống đời thường, Lương Giang là một người đầu bếp rất khéo léo, cô luôn là người “chủ xị” trong căn bếp của mình.
![]() |
Lương Giang chia sẻ, vì ông xã luôn cho cô khoảng thời gian riêng để cô đầu tư cho nghệ thuật và sở thích. Chính vì thế mà cô càng nâng niu và trân quý hơn những giây phút ấm cúng của gia đình.
Hiếm khi nào Lương Giang ra khỏi nhà vào buổi tối và đặc biệt không ôm điện thoại. Cô thích chơi và tô màu cùng cô con gái Megan tinh nghịch. cô bé 2 tuổi nhưng rất hiểu chuyện, khi mẹ mệt mỏi đã biết bóp tay chân cho mẹ. Chính những hành động đó càng khiến Lương Giang không cho phép mình dành cho việc riêng quá nhiều.
Khi được hỏi về bí quyết để giữ gìn êm ấm trong gia đình của một người nghệ sĩ, Lương Giang cho biết, không có gì đặc biệt ngoài việc cô luôn tôn trọng những người thân, thay đổi mình theo chiều hướng tích cực. Đồng thời, cô cũng chia sẻ về những gì mình muốn với chồng, để ông xã hiểu và ủng hộ mình.
An An
" alt=""/>Lương Giang: 'Ông xã luôn ủng hộ tôi làm nghệ thuật'Sau Tết hầu hết giúp việc hét giá lương cao, nếu không sẽ nghỉ làm
Bà Ngô Thị Ngọc Anh - Giám đốc Trung tâm Nghiên cứu giới, gia đình và phát triển cộng đồng (CFCD) cũng cho rằng thật khó để có thể tìm được một người giúp việc ưng ý. Tuy nhiên, nếu có kinh nghiệm, thêm chút may mắn các gia đình vẫn có thể tìm được một người giúp việc tốt.
“Điều quan trọng nhất khi tuyển người giúp việc là cần nắm rõ lý lịch. Tiếp sau đó, các gia đình có thể trao đổi về kỹ năng, kinh nghiệm và yêu cầu thử việc với họ. Ngoài ra các gia đình cũng nên tuân thủ việc làm hợp đồng với giúp việc gia đình, nêu đầy đủ yêu cầu kỹ thuật, công việc cần làm, mức lương trả, số ngày nghỉ… đặc biệt, các gia đình cũng cần đối đãi hợp tình hợp lý với lao động có như vậy họ mới chủ động gắn bó với gia đình, yên tâm làm việc” – Bà Ngọc Anh nói.
Tuy nhiên, cũng theo bà Ngọc Anh do nguồn “cầu” giúp việc cao hơn cung nên nhiều giúp việc rất kênh kiệu. Các gia đình cũng có tâm lý kiểu "có méo mó cũng hơn không”, chấp nhận bỏ qua nhiều tiêu chuẩn nên thường rước bực mình vào người, thậm chí có chủ phải đổi 2-3 giúp việc chỉ trong một tháng.
Chị bảo, phụ nữ là thế, cứ thương thương trước rồi mới yêu sau. Chị quyết định lấy anh khi bố mẹ, họ hàng, bạn bè thân thiết đều kịch liệt phản đối. Bảo chị đường quang không đi lại rúc vào bụi rậm. Chị vẫn một mực lấy anh, ừ thì anh hơn chị một giáp thì …đã làm sao, ừ thì anh đã có vợ hai con nhưng vợ anh đã mất vì bạo bệnh, một mình anh nuôi hai con nhỏ (một trai một gái, đứa lớn mới lên 5, đứa bé lên 3) sao chị nỡ làm ngơ chứ. Ừ thì… Chị không biết mình đã lẩm bẩm bao nhiêu cái “ừ thì” như thế trong 3 năm có dư, trước sức ép, rào cản của những người thân, để về làm mẹ của hai con anh, trong một căn nhà thuê chặt hẹp chỉ có 15 mét vuông cho bốn người.
Một hôm nghe chồng than phiền, “làm công nhân mãi chẳng biết bao giờ mua được cái nhà ở Hà Nội này, nuôi hai con đã vất nếu đẻ thêm thì biết làm sao đây”. Chị nghĩ buồn rơi nước mắt. Lấy nhau hai năm nhưng chưa dám đẻ dẫu lòng chị khát khao lắm. Bạn bè chị ở quê chúng nó cũng đứa 1, đứa 2. Có đứa bạc miệng bảo chị, lấy chồng già “tịt” rồi cũng nên. Chị mặc kệ. Nhưng cũng chẳng thể mặc kệ, chị bàn bạc với chồng, gom tiền, vay mượn thêm ít, mở quán phở, “Phở Phượng”. Trời cho chị cái duyên nên quán lúc nào cũng đông khách. Có ít tiền, chị bắt đầu tính sinh con.
Thời gian trôi, người bạc miệng trước kia lại quay sang khen chị tài, “…không đẻ thì thôi, đẻ một lúc hai nàng công chúa luôn. Tài thật”. Chị chả bận lòng vì những lời khen chê. Chị lao vào kiếm tiền quần quật. Con chưa được hai tháng, chị đã lao ra quán bán phở. “Phở Phượng”- cái quán lấy đúng tên của chị- lại nhộn nhịp trở lại. Nhà bận bịu, con chị trông hai con em, thằng em đi học về nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Còn chồng vẫn làm công nhân, khi rảnh rỗi lại ra thu tiền, bưng bê giúp chị.
Cuộc sống khốn khó, từ ngày lấy chồng chả có ngày nào thảnh thơi, chả được “mật trăng” mà chỉ có “vàng mặt”, chả có được sự nũng nịu của người con gái với người mình yêu thương, cũng chả được chồng tặng quà bao giờ. Có đôi khi chị cũng thấy tủi. 22 tuổi lấy chồng, trở thành mẹ của hai con luôn. Vậy mà người ta lúc nào cũng thấy chị tươi như hoa, chả ai phân biệt được đâu là con chị đẻ ra, đâu là con riêng của chồng.
Hôm dọn đến căn hộ mới 70 mét vuông - nhà thu nhập thấp - mà vợ chồng chị mới mua được, cũng đúng ngày con gái đầu của anh bay sang Singapore. Nó vừa tốt nghiệp đại học, được một doanh nghiệp nước ngoài tuyển chọn vào làm và cho đi đào tạo tiếng Anh cấp tốc ở đất nước xinh đẹp 6 tháng. Cậu con trai thì mới vừa xin được vào làm ở một công ty viễn thông lớn. Hai nàng công chúa sinh đôi của chị đã bước vào lớp 7, chúng cũng học giỏi không kém anh chị, lúc nhàn rỗi vẫn ra phụ giúp mẹ bán hàng. Tối đến, hai vợ chồng chị tay trong tay dạo bộ quanh khu chung cư, vất vả lắm mới có được.
Có lẽ, từ ngày lấy chồng, giờ chị mới có thời gian cảm nhận được hạnh phúc. “Hạnh phúc đôi khi chỉ là bàn tay nắm chặt, là nụ cười mỗi ngày khi nhìn thấy nhau”. Tôi nhớ ai đó đã nói như vậy. Quả thật đúng - với chị.
(Theo Lao động thủ đô)
" alt=""/>Hạnh phúc của người đàn bà bán phở