![]() |
Trung Quốc là nguồn tấn công mạng lớn nhất thế giới |
Mạng Akamai vừa công bố báo cáo bảo mật mới nhất, cho thấy số lượng các vụ tấn công từ chối dịch vụ có mục tiêu cũng tăng hơn 3 lần so với năm trước. Có hơn 1/3 số vụ tấn công này nhằm vào khu vực thương mại và tài chính, trong khi 20% khác nhắm đến khách hàng là các doanh nghiệp.
"Tấn công từ chối dịch vụ DDoS đang trở thành thứ vũ khí được yêu thích của giới tin tặc, đáp ứng được nhiều kiểu động cơ khác nhau, từ chính trị cho tới tội phạm mạng, thậm chí là còn có sự hậu thuẫn từ cấp chính phủ", Akamai nhấn mạnh. Trung Quốc tiếp tục là trùm sò của các vụ tấn công mạng khi riêng trong quý IV, có tới 41% lưu lượng tấn công mà Akamai quan sát được xuất phát từ nước này, tăng mạnh so với tỷ lệ 33% của quý 3. Ngược lại, "sự đóng góp" của Mỹ giảm nhẹ từ 13% xuống còn 10% cùng kỳ.
Tuy nhiên, Akamai thừa nhận họ chưa có thời gian để phân tích, lý giải vì sao số vụ tấn công từ Trung Quốc lại tăng vọt như vậy.
Một số thông tin đáng chú ý khác trong bản báo cáo bao gồm, tốc độ kết nối trung bình của thế giới đã tăng khoảng 5% lên 2.9 Mb/giây, bất chấp ngày càng nhiều người dùng truy cập mạng web thông qua các thiết bị di động. Lưu lượng dữ liệu di động trong quý IV/2012 cũng đã tăng gấp đôi so với trước đó 1 năm và tăng khoảng 28% so với quý 3/2012.
Trước đó, hồi tháng 2, hãng bảo mật Mandiant hàng đầu của Mỹ đã công bố một báo cáo chi tiết, liên hệ vai trò của chính phủ Trung Quốc với một loạt các vụ tấn công mạng nhằm vào các doanh nghiệp Mỹ trong thời gian từ năm 2006 trở lại đây. Mandiant cho rằng, họ đã truy vết các cuộc tấn công tới 6 máy chủ đặt tại Thượng Hải và số máy chủ này dường như thuộc về một đơn vị trực thuộc quân đội Trung Quốc.
Tấn công mạng đang trở thành một đề tài nhạy cảm, nóng bỏng trong quan hệ hai nước Mỹ - Trung, khi cả hai bên lần lượt tố đối phương tấn công mạng lưới của mình. Hôm qua, trong cuộc gặp gỡ với Tham mưu trưởng Liên quân Hoa Kỳ - Tướng Martin Dempsey, Tổng tham mưu trưởng Quân đội Trung Quốc Phòng Phong Huy đã so sánh hậu quả của tấn công mạng cũng "nghiêm trọng như bom hạt nhân" và phủ nhận mọi cáo buộc từ phía Mỹ về việc chính phủ Trung Quốc đứng đằng sau các vụ tấn công mạng gần đây.
Y Lam
Các tin liên quan |
Cảnh giác với ứng dụng Android Trung Quốc Thiết bị Huawei Trung Quốc lại bị từ chối Hacker 'dội bom' Hàn Quốc có địa chỉ IP từ Trung Quốc Trung Quốc tố cáo Mỹ hack website quân sự Tướng Trung ví chiến tranh mạng như bom hạt nhân Mỹ - Hàn lên phương án chiến tranh mạng |
Dưới đây là ghi nhận của VietNamNet sau những buổi thi trắc nghiệm môn Toán và bài thi tổ hợp Khoa học tự nhiên:
Hợp tác và cạnh tranh là hai vấn đề luôn song hành trong kinh doanh. Ảnh: S.P.
“Thương trường là chiến trường”, đó là câu cửa miệng của những người kinh doanh. Trong cạnh tranh cần tỏ ra khôn ngoan hơn đối thủ, giành giật quyết liệt thị phần, khuếch trương thương hiệu hàng hóa, khống chế nhà cung cấp, khóa chặt khách hàng. Theo quan điểm đó, sẽ luôn luôn có người thắng và kẻ bại. Cách nhìn về một kết cục thắng - bại được Gore Vidal viết như sau: “Chỉ thành công thôi chưa đủ. Phải làm sao cho kẻ khác thất bại nữa”.
Tuy nhiên, căn cứ theo những gì người ta hay nói về kinh doanh ngày nay, bạn sẽ không thể tiếp tục nghĩ theo kiểu như vậy. Bạn cần phải lắng nghe khách hàng, hợp tác với các nhà cung cấp, lập ra các nhóm mua hàng và xây dựng mạng lưới quan hệ đối tác chiến lược (thậm chí cả với các đối thủ cạnh tranh). Và tất cả điều đó không hề giống như trong một cuộc chiến. Hoặc nếu có giống như một cuộc chiến, cũng gần như sẽ không có người thắng.
Hậu quả thường thấy sau các cuộc cạnh tranh về giá là sự sụt giảm mức lợi nhuận ở khắp nơi. Hãy thử nhìn vào ngành hàng không của Mỹ: Thiệt hại trong những cuộc chiến tranh giá cả các năm 1990 - 1993 còn nặng nề hơn tổng thiệt hại mà ngành này phải gánh chịu trong suốt thời Orville và Wilbur.
Bernard Baruch, nhà tài phiệt ngân hàng tiêu biểu nhất của thế kỷ XX, đã phản đối Gore Vidal bằng những lời như sau: “Không cần phải thổi tắt ánh sáng của người khác để mình được tỏa sáng”. Và mặc dù không nổi danh bằng Gore Vidal, song Baruch đã thành công hơn đáng kể. Vì vậy, trong cuốn sách này chúng ta sẽ thiên về lời khuyên của Baruch nhiều hơn.
Thực tế là đa số các doanh nghiệp chỉ thành công khi những người khác thành công. Nhu cầu đối với các mạch vi xử lý (chip) của Intel chỉ tăng lên khi Microsoft tạo ra được những phần mềm mạnh hơn. Ngược lại, các phần mềm của Microsoft trở nên có giá hơn khi Intel sản xuất ra được những vi mạch có khả năng xử lý nhanh hơn.
Rõ ràng đó là sự thành công cho cả đôi bên, hơn là sự cạnh tranh làm hại lẫn nhau. Tình huống này được gọi là cùng thắng. Chiến tranh lạnh đã kết thúc và những giả định cũ về cạnh tranh cũng vậy. Vậy thì: “Liệu có phải kinh doanh giờ đây là hòa bình?” Trên thực tế, điều này cũng không hoàn toàn đúng. Chúng ta vẫn tiếp tục chứng kiến những xung đột với đối thủ kinh doanh để giành thị phần, với nhà cung cấp để giảm chi phí và với khách hàng để tăng giá.
Từ ví dụ trên, thành công của Intel (chip) và Microsoft (phần mềm) không hẳn đã giúp cho các hãng máy tính phát triển, như trong trường hợp của Apple Computer. Kinh doanh không phải là chiến tranh và cũng không phải là hòa bình. Vậy thì nó là gì?
"Kinh doanh là sự hợp tác khi cần tạo ra chiếc bánh và là cạnh tranh khi đến lúc chia phần chiếc bánh đó". Nói cách khác, kinh doanh là chiến tranh và hòa bình. Nhưng đây không phải là tác phẩm của Tolstoy với những vòng xoáy chiến tranh dường như không có hồi kết. Đây đồng thời là cả chiến tranh lẫn hòa bình.
Nói như Ray Noorda, người sáng lập Công ty Phần mềm nối kết mạng Novell, “bạn phải cùng một lúc vừa cạnh tranh, vừa hợp tác”. Thực tế, sự kết hợp của cả hai yếu tố này cho thấy một mối quan hệ năng động hơn hẳn so với nội dung mà mỗi từ cạnh tranh và hợp tác riêng rẽ mang lại.
Đâu là những chỉ dẫn cho sự cạnh tranh - hợp tác này? Chúng ta vẫn có thể cạnh tranh mà không cần trừ khử đối thủ của mình. Nếu như việc đánh nhau làm hỏng chiếc bánh thì bạn cũng sẽ chẳng còn gì để chiếm lấy nữa. Đó sẽ là tình huống cùng thua.
Như vậy, có thể hợp tác mà không nhất thiết phải quên đi những lợi ích của riêng mình. Dù sao đi nữa, nếu cố tạo ra chiếc bánh mà không chiếm được phần nào trong đó thì đó không phải là giải pháp thông minh. Tình huống này sẽ là "thua trong thắng".
Mục đích của bạn là luôn mang lại những điều có lợi cho bản thân. Đôi khi đó là sự trả giá của người khác, nhưng cũng có khi không phải như vậy. Trong cuốn sách này, chúng ta sẽ thảo luận về kinh doanh như một cuộc chơi (nhưng không giống như chơi thể thao, chơi bài hay chơi cờ, khi mà luôn phải có người thắng, kẻ thua).
Trong kinh doanh, bạn thành công nhưng không nhất thiết phải có những người thua cuộc. Đây có thể là cuộc chơi nhiều người cùng thắng. Xuyên suốt các chương sách sau đây sẽ là rất nhiều ví dụ minh chứng cho điều này. Với tinh thần cạnh tranh, chúng ta sẽ đưa ra một số trường hợp mà trong đó "thắng trong thua" là cách tiếp cận có hiệu quả, còn những trường hợp khác thì cùng thắng mới là cách tiếp cận đúng đắn.
Chúng ta sẽ xem xét những tình huống trong đó đôi khi đánh bại đối thủ của mình là giải pháp tốt, nhưng cũng có những tình huống mà kế hoạch tốt nhất lại là làm lợi cho tất cả các bên trong cuộc chơi, kể cả đối thủ cạnh tranh.
Đưa cạnh tranh - hợp tác vào thực tiễn đòi hỏi phải có sự suy ngẫm kỹ lưỡng. Chỉ cảm nhận được khả năng hợp tác và các chiến lược cùng thắng thôi chưa đủ. Sẽ còn cần phải có một khuôn khổ để suy xét các hậu quả về mặt tiền bạc của hợp tác và cạnh tranh nữa.
" alt=""/>Biến đối thủ thành đối tác