Bão ngầm tập 67: Sơn 'bạch tuộc' bị bắt, Hải Triều bị đâm

Thể thao 2025-02-05 23:21:44 45669

Trong Bão ngầmtập 67 lên sóng tối 31/5,ãongầmtậpSơnbạchtuộcbịbắtHảiTriềubịđâlịch bóng đá ngoai hang anh khi lực lượng công an đột kích vào hang ổ sản xuất ma túy, Sơn 'bạch tuộc' (Lý Anh Tuấn) đã bị bắt.

Sau đó, công an hỏi cung tên này và cho hắn nghe đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa Sơn và Ong chúa (Kim Phượng) khiến Sơn chột dạ.

"Mày đừng nói với tao là mày không biết giọng nói này của ai nhé?", một vị công an nói sau khi cho Sơn nghe đoạn ghi âm.

Ở một diễn biến khác, trong cuộc đột kích, đại tá Hà (NSƯT Nguyễn Trọng Hải) bị thương. Sau đó, Hải Triều (Hà Việt Dũng) phải làm con tin để cứu đại tá Hà.

"Bằng mọi giá anh phải ra khỏi đây", Hải Triều nói với đại tá Hà. Tuy nhiên, sau khi chấp nhận làm con tin, Hải Triều bị đánh, đại tá Hà tiếp tục bị bọn tội phạm nổ súng vào người.

Cũng trong tập này, Ong chúa và một số đàn em chạy thoát và bắt giữ Hải Triều làm con tin. Trong khi chạy trốn, Hải Triều tìm sơ hở đánh lại Ong chúa nhưng anh bị đâm trọng thương.

"Mày sẽ phải trả giá cho mọi tội ác của mày, cho xã hội này, cho bố tao", Hải Triều nói với Ong chúa.

Liệu, Ong chúa có bị bắt?, diễn biến chi tiết tập 67 Bão ngầmsẽ lên sóng tối 31/5, trên VTV1.

Hà Lan

'Bão ngầm' tập 66: Đại tá Hà bị thương khi đột kích hang ổ ma túy'Bão ngầm' tập 66: Đại tá Hà bị thương khi đột kích hang ổ ma túyXem ngay
本文地址:http://casino.tour-time.com/html/80c199613.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Dibba Al

Google và Samsung đang găm 'điện thoại bí ẩn'?

Truyện Cô Giáo, Học Sinh Hay Thế Thân?


Người này, nước da trắng, dáng người gầy thấp dường như có chút nhỏ hơn so với triều phục quan bào màu lục lam, trước ngực quan phục thêu bạch hạc cùng hoa văn vần vũ. Bất quá, không thể trông mặt mà bắt hình dong. Tướng mạo hoa quý, người này thực chất lại xuất thân là một người chuyên chép tranh thơ trên phố. Năm đó Khang Nhạc đế ban chiếu lệnh, các địa phương thuộc Đế Kinh phải tu sửa sách sử, cả một đại công trình như thế cần rất nhiều người có tài hoa bút pháp. Chính vì như thế, một lão học sĩ dưới trướng Hàn Lâm Viện, ngày ấy dạo phố đã nghỉ chân trước họa quán của người này một lúc lâu, sau đó mở quan lộ ra cho hắn, giúp hắn gia nhập quan trường. Từ ấy, thư sinh áo vải chép thơ để kiếm sống này một bước lên mây, quan lộ rộng mở, đến nay đã thăng lên đến Lại bộ Thị lang.

Người vừa vào âm thầm liếc qua hai người đối diện, hỏi: "Tại sao chỉ có hai người các ngươi? Còn Thám Hoa lang vừa được Bệ hạ ban ân ở Quỳnh Lâm yến đêm qua đâu rồi?"

Một người dáng người mảnh khảnh, gương mặt còn rất trẻ, chắp quyền trước ngực, đáp: "Bẩm đại nhân, Đường đại nhân nhờ mỗ chuyển lời tới ngài, hôm nay sợ rằng Đường đại nhân không tới tham kiến Lục bộ đại nhân được."

Kỳ thi mùa Xuân năm nay, người chiến thắng không giống như Thẩm Dật – xuất thân từ dòng dõi quan lại, trâm anh thế tộc; cũng không phải như người còn lại kia, tiến từng bước một trên đường quan lộ ghập ghềnh, mạo hiểm đến mức khiến lòng người cả kinh.

Liên Khoáng Đạt, viên quan phụ trách nghe thế, chớp chớp mắt, đột nhiên nhớ lại tên của người nọ, Lục Hòa.

"Vì cớ gì lại như thế?" Liên Khoáng Đạt không khỏi khó hiểu, mà Thẩm Dật và Lục Hòa đứng bên cũng âm thầm trao đổi ánh mắt đầy nghi hoặc.

Lục Hòa lại lên tiếng, cười: "Đêm qua sau khi tiệc tàn, mỗ chia tay Đường đại nhân ở Ngọ Môn. Vừa lúc chuẩn bị lên đường lại tình cờ nghe ngài ấy nói người hầu sơ ý làm tắt mất ngọn đèn, rốt cuộc đành quay về trong đêm. Vừa vào xuân, ngoài thành đang còn tu sửa, mà khu vực ấy cũng thật tối, cho nên..."

Liên Khoáng Đạt nghe đến đây, dở khóc dở cười, bàn tay vỗ vào nhau thành tiếng: "'Ngọc Lâu Xuân' có câu thế này - Khi về đừng đốt đuốc hoa hồng, vó ngựa đêm thanh in bóng nguyệt. Xem ra hắn không đốt được đuốc hoa hồng, cũng không có vó ngựa in bóng nguyệt rồi!"

Lục Hòa lại lắc đầu, cho rằng không phải: "Cũng không hẳn là như thế, xem ra Liên đại nhân chỉ biết một mà không biết hai."

"Sao vậy?" Câu này khơi lên niềm hứng thú trong Liên Khoáng Đạt, hắn đáp, "Nếu thực là vậy, mỗ xin lắng nghe."

Thẩm Dật đã sớm cảm nhận được sự bài xích của Liên Khoáng Đạt đối với Đường Từ, lại nghĩ, họa như Đường Từ xảy ra mệnh hệ gì, e rằng người này còn vui mừng phấn khởi hơn Trạng Nguyên lang, là chính bản thân mình đây mấy phần đấy. Thẩm Dật lại nghĩ đến chuyện hắn bại trước Đường Từ ở yến tiệc đêm qua, cũng đã dặn bản thân vạn lần nhẫn nhịn.

"Đêm qua yến tiệc chiêu đãi không thiếu sơn hào hải vị, khi tiệc tàn Đường đại nhân còn gói lại không ít mang đi, hẳn là đưa tới cho dân nghèo. Khi ra tới Ngọ Môn ước chừng cũng đã giờ Tuất canh ba, vạn hộ nhà dân ngoài thành đều đã tắt đèn hết cả. Vốn là biết rằng nương theo ánh trăng mà tìm đường về hẳn là không ổn, nhưng đáng trách, hạ nhân lại sơ ý làm đèn tắt, đèn tắt rồi cũng đành đưa bước mà thôi. Về đến phố Chu Tước, ai ngờ lại sơ ý ngã vào một hố bùn. Sáng nay vừa về đã vội vã cho người đuổi theo báo với mỗ sự tình, chuyển lời tới đại nhân, mong đại nhân hiểu cho." Lục Hòa kể lại, ngữ điệu không nhanh không chậm. Ngũ quan người này vốn đoan chính, đứng trước ánh nắng ấm áp hắt vào từ cửa sổ, đột nhiên phảng phất khí chất thanh thoát phiêu dật.

Tựa như là câu trả lời này có chút ngoài ý muốn, Liên Khoáng Đạt trầm tư trong chốc lát, sau mới từ từ lên tiếng: "Đột nhiên mỗ nghĩ, nhớ đến bản thân mình năm đó, lưu lạc đầu đường, bánh bao, màn thầu, hay một đơn thuê chép tranh, cũng đều đủ khiến mỗ mang lòng cảm kích, một mẩu bánh vụn rơi trên đất cũng đủ khiến mỗ tiếc nuối không thôi. Hiện tại áo ấm cơm no, yên giấc chăn gấm, đáng lẽ phải luôn nghĩ cho bá tính xã tắc mới phải. Lúc sống an ổn chớ có quên ngày gian nan, Đường đại nhân còn trẻ đã nghĩ được như thế, cũng không tệ. Thuận Thiên phủ hưởng bổng lộc của Quân thượng, quả nên làm việc của mình cho thật tốt."

Lục Hòa và Thẩm Dật, cả hai đều cúi đầu, đồng thanh nói phải.

Liên Khoáng Đạt phất ống tay áo, hai bàn tay đan trước bụng, thẳng lưng hiên ngang đi ra cửa: "Đi thôi, cả hai người theo ta."

Hai đôi giày nhung đen một lớn một nhỏ cùng lúc bước lên, Lục Hòa liền nhanh nhạy phản ứng, lui bước chân về, đưa tay khẽ cười: "Thẩm huynh, xin mời."

Thẩm Dật cũng không khách sáo, vén vạt quan phục sải bước đi lên, chỉ là khi đi qua hành lang uốn lượn, hắn liếc mắt nhìn qua luống hạnh hoa trồng trong viện, lại quét qua thân ảnh của Lục Hòa đang bước bên cạnh, chợt, nơi yết hầu của hắn dường như khẽ nghẹn lại.

">

Truyện Quy Tự Dao

Nhận định, soi kèo Yverdon

Clip cận cảnh bắt cá sấu khổng lồ nặng 1 tấn

Máy tính bảng phù hợp để làm gì?

Máy tính bảng thích hợp nhất cho các mục đích theo dõi nội dung như lướt web, kiểm tra email, truy cập Facebook, chơi game, đọc ebook, xem phim và nghe nhạc. Ngoài đặc điểm nhỏ nhẹ, dễ cầm trên tay và dễ sử dụng ở mọi tư thế như nằm, ngồi.., máy tính bảng còn có màn hình cảm ứng giúp người dùng thao tác bằng tay một cách dễ dàng và tiện lợi.

play.jpg

Máy tính bảng có dùng để làm việc?

Máy tính bảng đã trở nên linh hoạt và tiện lợi hơn cho công việc với các ứng dụng văn phòng như iWork, Documents to Go và Quickoffice. Tuy nhiên, đa số dân văn phòng đều quen làm việc trên Windows và các ứng dụng dành cho hệ điều hành này. Máy tính bảng chỉ phù hợp nhất khi làm việc trên đường di chuyển.

Giới hạn lưu trữ nhỏ của máy tính bảng có thể giải quyết phần nào bằng các dịch vụ lưu trữ đám mây như Dropbox và iCloud.

Một số loại máy tính bảng có thiết kế khá gần với laptop như ASUS Eee Pad Slider có bàn phím dạng trượt; máy tính bảng Lenovo ThinkPad có bút cảm ứng để ghi chép và bàn phím tháo rời. Tuy nhiên, bàn phím trên máy tính xách tay thông thường lớn hơn và thoải mái khi sử dụng hơn. Ngoài ra, laptop cũng tốt hơn ở một số điểm dưới đây.

Laptop cần thiết cho công việc

Working.jpg
">

Nên mua laptop hay máy tính bảng?

友情链接