Đẩy nhanh tiến độ hoàn thành tuyến đường Nguyễn Sỹ Sách ở TP.Vinh
Dự kiến tới cuối quý II/2024 tiếp tục triển khai giai đoạn 2 - mở rộng tuyến đường này.
Tuyến đường “mũi tên mở rộng không gian đô thị Vinh”
Dự án đường Nguyễn Sỹ Sách kéo dài (TP. Vinh,ĐẩynhanhtiếnđộhoànthànhtuyếnđườngNguyễnSỹSáchởbang xep hang v lich 2024 Nghệ An) được coi như “mũi tên mở rộng không gian đô thị Vinh”. Đường có tổng chiều dài hơn 6,3km, trải dài qua địa phận các xã Hưng Lộc, Hưng Hòa và phường Hưng Dũng, TP. Vinh.
Điểm đầu tuyến chính là Km0+00 (giao đường Nguyễn Phong Sắc), điểm cuối là Km6+327,04 (nối đường ven Sông Lam). Đây cũng là tuyến giao thông quan trọng, kết nối trung tâm TP. Vinh với đường ven đê Sông Lam, kết nối khu du lịch biển Cửa Lò và cầu Cửa Hội nối qua tỉnh Hà Tĩnh.
Dự án được khởi công từ năm 2018, với mục tiêu hướng đến đảm bảo đồng bộ hệ thống hạ tầng kỹ thuật, hình thành trục không gian kiến trúc cảnh quan cho khu vực phía đông thành phố. Qua đó tạo điểm nhấn, mở ra cơ hội để thu hút đầu tư, góp phần thúc đẩy phát triển KT-XH cho thành phố. Tuy nhiên, do vướng mắc liên quan đến tái định cư đất nghĩa trang, xác định nguồn gốc đất đền bù giải phóng mặt bằng... nên dự án chưa thể hoàn thành đúng thời hạn ban đầu và buộc phải được gia hạn.

Mới đây, thông tin tới báo chí, đại diện lãnh đạo TP Vinh, ông Nguyễn Sỹ Diệu - Phó Chủ tich UBND TP. Vinh khẳng định: “Cuối tháng 12, chậm nhất đầu tháng 1/2024 sẽ hoàn thành toàn bộ khâu giải phóng mặt bằng. Khi có mặt bằng thì với khối lượng thi công này tôi cho rằng nhà thầu sẽ hoàn thành thông tuyến ngay trong quý I/2024”.
Ông Nguyễn Sỹ Diệu cũng cho biết thêm, hiện thành phố cũng đang trong quá trình thực hiện các thủ tục tiếp theo để tới giữa năm 2024 sẽ tiếp tục triển khai giai đoạn 2 của dự án là mở rộng toàn tuyến đường Nguyễn Sỹ Sách về 2 bên. Nguyễn Sỹ Sách cũng là một trong những con đường lớn nhất của thành phố, kéo dài hơn 6,3km, đi qua khu vực rất rộng lớn trong khi quy hoạch xây dựng hai bên chưa có. Đây cũng là tiềm năng lớn cho nhà đầu tư tiếp tục đầu tư vào thành phố. Đặc biệt là các dự án lớn giúp thành phố trở thành trung tâm vùng Bắc Trung bộ về các lĩnh vực tài chính, thương mại, du lịch, khoa học - công nghệ…
Về phía nhà thầu, theo ông Lê Văn Hữu - Chỉ huy trưởng công trường đường Nguyễn Sỹ Sách chia sẻ, nhà thầu mong muốn sớm nhận đươc mặt bằng từ các hộ dân còn lại. Có mặt bằng là nhà thầu đưa máy móc thiết bị, nhân lực, đảm bảo đúng tiến độ sớm nhất để bàn giao cho chủ đầu tư là UBND Thành phố.

Góp phần nâng tầm hạ tầng TP. Vinh
Trong kế hoạch phát triển của tỉnh, Nghệ An xác định, Nguyễn Sỹ Sách kéo dài sẽ là một trong những “mũi tên” quan trọng mở rộng không gian đô thị Vinh. Đây là hướng mà quỹ đất còn khá dồi dào, nhưng cơ sở hạ tầng còn chưa xứng với vị thế tiềm năng địa lý của khu vực.
Việc hoàn thành đầu tư xây dựng, thông đường sẽ kích thích những “ông lớn” chọn TP. Vinh để đầu tư phát triển các dự án tầm cỡ.

Những năm qua, đường Nguyễn Sỹ Sách đóng vai trò quan trọng khi gánh trọn một vùng phát triển phía đông bắc TP. Vinh. Với nhiều trụ sở, văn phòng ngân hàng đóng trên phố, đường Nguyễn Sỹ Sách được ví như là phố tài chính ngân hàng của Vinh. Không chỉ có vậy, đây cũng là một trong những phố có nhiều mặt hàng chuyên doanh, nhất là dịch vụ vật liệu xây dựng từ hàng nội thất cao cấp đến sản phẩm gạch ngói.
Với sự phát triển mạnh mẽ vốn có của mình, đường Nguyễn Sỹ Sách cùng tuyến kéo dài khi hoàn thành thông đường hứa hẹn thúc đẩy kinh tế - xã hội phát triển, góp phần thay đổi bộ mặt đô thị của cả khu vực phía đông TP. Vinh.
Thanh Hà
(责任编辑:Ngoại Hạng Anh)
下一篇:Siêu máy tính dự đoán Real Madrid vs Vallecano, 22h15 ngày 9/3
Trả lời:
Bánh trung thu là loại bánh truyền thống phổ biến trong dịp Tết Trung thu. Người bệnh tim mạch, kể cả trẻ em mắc bệnh tim bẩm sinh vẫn có thể ăn nhưng cần chú ý đến loại bánh và liều lượng tiêu thụ.
Bánh trung thu truyền thống thường chứa lượng lớn đường, chất béo và muối. Mỗi chiếc 250 g có thể cung cấp 800-1.100 kcal, là món ăn có năng lượng cao.
Đặc biệt, bánh dẻo thường nhiều đường hơn bánh nướng, có thể dẫn đến tăng đường huyết, ảnh hưởng đến người bệnh tiểu đường. Ngoài ra, ăn bánh có thể gây ra các vấn đề như tăng cân, tăng huyết áp, cholesterol, không tốt cho bệnh nhân tim mạch.
" alt="Ăn bánh trung thu thế nào để đảm bảo sức khỏe tim mạch?" />Nhà chồng tôi trái ngược với nhà tôi, có ba anh con trai chứ không có một mụn con gái nào. Mẹ chồng tôi thi thoảng có buột miệng ước ao giá mà có một cô con gái, chỉ cần thế là bố chồng tôi cáu gắt: “Con gái làm gì, con gái mà ăn hại à. Bà là sướng nhất rồi, khi chết có tới ba thằng chống gậy. Có nhà còn vô phúc chả có thằng nào”. Tôi thực sự không biết bố chồng tôi vô tình hay cố ý, nhưng vẫn có cảm giác ông đang cạnh khóe nhà tôi khiến tôi vô cùng khó chịu.
Tôi về làm dâu, không phải là kẻ quá chây lười hay đểnh đoảng nhưng luôn luôn trong tầm ngắm của bố chồng. Sáng sớm ông mà dậy trước, thể nào ông cũng đến gõ cửa phòng gọi tôi dậy rồi càm ràm “con dâu con da, định để mẹ chồng hầu à?”. Tôi vo gạo nấu cơm, ông cũng ngồi nhìn rồi nhắc “phải vo hai, ba lần nước đấy”, tôi rửa rau ông cũng bảo “phải rửa ít nhất bốn lần mới sạch”, có lần tôi còn thấy ông săm soi bát đũa sau khi rửa xem còn có mùi, có sạch không?
Mẹ chồng tôi nói cả đời bà chịu đựng chồng đã đủ khổ, không muốn con dâu phải khổ lây, nhưng hoàn cảnh gia đình lúc này: một chú đã lập nghiệp ở xa, một chú đang du học, chỉ còn chồng tôi là con trưởng ở nhà, nhà cửa thì lại rộng rãi thênh thang, không có lý nào bố chồng lại để chúng tôi ra ở riêng. Mẹ chồng động viên tôi chịu khó nhịn, bởi bố cũng già rồi.
Về phần chồng tôi, hình như anh đã quen với việc có một ông bố quá ư là hà khắc, anh coi mọi sự chỉ là chuyện nhỏ. Mỗi lần tôi phàn nàn hay khóc vì tủi thân, vì bị xét nét, anh cũng chỉ an ủi lấy lệ kiểu “bố già rồi, em chấp nhặt làm gì”, “em sống với anh chứ có phải sống với bố cả đời đâu mà sợ”…
Mọi chuyện trở nên căng thẳng hơn khi tôi sinh con đầu lòng là con gái. Ngay khi biết tôi có bầu, bố chồng đã hồ hởi khoe với mọi người là nhà sắp có cháu đích tôn dù chưa hề biết giới tính thai nhi. Đến khi biết cái thai là con gái thì ông lầm lì suốt ngày không nói không rằng. Thỉnh thoảng ông lại cố tình nói móc chủ ý cho tôi nghe thấy: “sau này hai thằng em lấy vợ, phải bảo nó xem giống nhà gái nó thế nào, không thì chết”. Cả mẹ chồng và chồng tôi đều nói: Con trai con gái gì cũng tốt, miễn là nó khỏe, nó ngoan. Nhưng bố chồng tôi thì gắt lên: Cái nòi nhà này chỉ đẻ con trai thôi.
Suốt chín tháng mang thai là chín tháng tôi mang tủi hờn. Những lời động viên, an ủi của mọi người cũng không làm tôi bớt nguôi ngoai những câu cạnh khóe móc mỉa. Thấy bố chồng khó tính, tôi bảo chồng hay là cho tôi về sinh bên nhà ngoại. Nhưng khi chồng tôi vừa mở lời thì bố chồng tôi gắt lên: “Muốn về cho về luôn, trả về nơi sản xuất luôn”, nên dù muốn tôi cũng không dám về nữa.
Tôi sinh con, anh em làng xóm đến thăm nom. Ai đến bố chồng tôi cũng chép miệng: “đất đai nhà tôi rộng, nhưng thằng anh mà không đẻ được đích tôn thì cho thằng em tất”. Với bố mẹ tôi ông cũng nói không kiêng dè khiến tôi vô cùng xót xa vì thương bố mẹ. Cứ hễ có chuyện gì ông không hài lòng về tôi là ông lại dọa “trả mày về nơi sản xuất”. Nhiều khi tôi ức quá không chịu được liền cãi lại ông. Tôi nói: “sinh con gái hay con trai là do chồng quyết định chứ chẳng liên quan gì đến nòi nhà con cả. Với lại sinh con gái thì có gì là xấu, nhà con bốn đứa con gái nhưng bố mẹ con chẳng hề một phút phiền lòng. Con chưa bao giờ làm bố mẹ con buồn cho đến khi con lấy chồng. Bố đừng suốt ngày dọa trả con. Nếu không sống được, tự khắc con sẽ đi ra khỏi nhà”. Và thế là bố chồng tôi hất nguyên bộ ấm trà xuống sân chửi tôi “đồ con dâu mất dạy”.
Tôi bảo với chồng tôi, tôi chẳng có tội tình gì cả, gia đình tôi cũng chẳng đắc tội gì với nhà anh vì vậy không có lý do gì để chịu đựng bị sỉ nhục cả. Một là chúng tôi ra thuê nhà ở riêng, hai là tôi đưa con về nhà ngoại ở. Chứ cứ tình hình này thì đến khi sinh đứa thứ hai là con gái cũng phải đi thôi chứ chịu sao thấu. Chồng tôi cũng thương tôi nhưng anh hình như cũng có phần e sợ bố, anh nói tôi để anh thu xếp. Nói qua nói lại thành ra vợ chồng to tiếng cãi nhau.
Nhiều người nghe tôi kể, không tin có ông bố chồng nào lại gọi cửa thức con dâu dậy mỗi sáng mai, hay ở nhà mở tủ con dâu ra đếm bao nhiêu cái váy rồi mắng con dâu tiêu xài hoang phí. Qua lời kể của bố chồng tôi, vài người còn nói sau lưng tôi rằng tôi là thể loại chẳng ra gì. Thôi thì đã xấu thì cho xa luôn. Nhưng mẹ tôi thì khóc suốt, nói rằng nếu chồng tôi không đồng ý ra riêng thì tôi cũng phải chịu, lấy chồng thì phải theo chồng, con thì còn nhỏ nữa, ai lại bỏ chồng chỉ vì cha chồng khó tính bao giờ. Nhưng tôi có muốn làm vợ hiền dâu thảo trong hoàn cảnh này cũng không làm được.