Thiếu ứng dụng hay, Apple Watch ế dài cổ
So với lượng Apple Watch bán ra năm ngoái,ếuứngdụnghayAppleWatchếdàicổtin the thao 247 doanh số năm nay chẳng đáng là bao, chủ yếu do chiếc smartwatch này thiếu các ứng dụng đắt khách.
Nhà phân tích Ming-Chi Kuo của KGI Securities cho biết nguyên nhân dẫn tới tình trạng trên còn do pin Apple Watch quá yếu và phải dựa vào iPhone mới phát huy được hết các chức năng.
Cũng theo Kuo, Apple Watch không ảnh hưởng gì nhiều tới mẫu thiết bị đeo tay Fitbit. Sản phẩm cạnh tranh này vẫn bán rất tốt chủ yếu do giá mềm hơn Apple Watch.
Cho tới nay, không ai biết đích xác Apple Watch đã bán được bao nhiêu chiếc, đơn giản là Apple không công bố doanh số kể từ khi chiếc smartwatch này được bán ra thị trường từ tháng 4/2015.
Giới phân tích chỉ dự đoán có khoảng 1,6 triệu tới 2,2 triệu sản phẩm Apple Watch đã được bán ra thị trường.
Nguyên nhân ế ẩm của Apple Watch một phần cũng do mẫu Series 2 mới nhất không có nhiều tính năng mà người dùng kỳ vọng. Chiếc Apple Watch thế hệ 2 quá giống so với đời đầu mặc dù được trang bị thêm khả năng chống nước và có màn hình sáng hơn.
Có lẽ phải đợi tới năm 2017 khi chiếc Apple Watch thế hệ 3 ra mắt. Mẫu sản phẩm này được cho là sẽ có thiết kế mới, nhiều tính năng mới và kỳ vọng sẽ hút khách nhiều hơn.
Nguyễn Minh(theo DigitalTrends)
XEM THÊM
![]() Trăn 'khủng' chết sau khi cắn ngập vào ngực hotgirl 未经允许不得转载:>NEWS » Thiếu ứng dụng hay, Apple Watch ế dài cổ
相关推荐
|
![]() |
Binh sĩ Nga tại một cuộc tập trận quân sự. Ảnh: AP. |
Trên trang responsiblestatecraft.org mới đây, Tiến sĩ Ted Galen Carpenter, nghiên cứu viên cao cấp về quốc phòng và chính sách đối ngoại tại Viện Cato ở Washington (Mỹ), nhận định: Các quan chức Mỹ và NATO, cũng như hầu hết các phương tiện truyền thông phương Tây, cho rằng Nga là nguyên nhân gây ra cuộc đối đầu căng thẳng hiện nay. Họ nêu bốn hành động của Nga khiến căng thẳng Đông - Tây gia tăng nghiêm trọng.
Thứ nhất, năm 2008, Nga “xâm lược” Gruzia. Thứ hai, năm 2014, Nga sáp nhập Crưm từ Ukraina. Thứ ba, chỉ vài tháng sau, Nga “hậu thuẫn” cuộc nổi dậy ly khai ở khu vực Donbas, miền Đông Ukraina và điều quân đến hỗ trợ cuộc nổi dậy. Trong những năm tiếp theo, Chính phủ Nga đã làm trầm trọng thêm mối quan hệ đang xấu đi “bằng cách can thiệp vào các vấn đề chính trị nội bộ của nhiều nước phương Tây, đặc biệt là Mỹ”.
Những cáo buộc đó có thể có một phần sự thật, nhưng tất cả đều lờ đi bối cảnh quan trọng. Ví dụ, sự kiện Gruzia năm 2008 chỉ xảy ra sau khi quân đội Gruzia nã đạn vào lực lượng gìn giữ hòa bình của Nga vốn ở khu vực ly khai Nam Ossetia từ đầu những năm 1990. Thậm chí, một cuộc điều tra của Liên minh châu Âu (EU) đã kết luận rằng các lực lượng Gruzia đã khơi mào cuộc giao tranh. Xung đột cũng xảy ra phần lớn vì khi đó Tổng thống Mỹ George W. Bush khuyến khích Tổng thống Gruzia, Mikheil Saakashvili, tin rằng Mỹ và NATO sẽ hỗ trợ nếu nước này bị lôi kéo vào một cuộc xung đột với Nga.
Việc Nga sáp nhập Crưm cũng xảy ra sau khi Mỹ và các đồng minh chủ chốt của EU hỗ trợ người biểu tình lật đổ Tổng thống đắc cử Ukraina, Viktor Yanukovych. Cuộc đảo chính được che đậy đó khiến Nga lo ngại rằng Ukraina sắp trở thành một tiền đồn quân sự của NATO và Nga mất quyền tiếp cận căn cứ hải quân quan trọng ở Sevastopol trên bán đảo Crưm.
Có thể nói, phương Tây thường đưa ra các cáo buộc một chiều về hành vi của Nga, nhưng luôn phớt lờ nhiều hành vi khiêu khích của mình trước khi Nga thực hiện các hành động phản ứng. Theo Tiến sĩ Carpenter, dưới đây là một số hành động khiêu khích của phương Tây đối với Nga kể từ thời Tổng thống Mỹ Bill Cliton.
Một là sự mở rộng đầu tiên về phía Đông của NATO. Trong cuốn hồi ký “Madame Secretary”, cựu Đại sứ Mỹ tại Liên hợp quốc và Ngoại trưởng Madeleine Albright thừa nhận rằng, năm 1993, các quan chức Chính quyền Clinton đã quyết định ủng hộ một số quốc gia Trung và Đông Âu gia nhập NATO. Sau đó, Liên minh này đã kết nạp thêm Ba Lan, Cộng hòa Séc và Hungary năm 1998.
Bà Albright thừa nhận rằng Tổng thống Nga Boris Yeltsin và các quan chức Nga rất không hài lòng với diễn biến đó. Phản ứng của Nga là dễ hiểu, vì việc mở rộng đã vi phạm những cam kết không chính thức mà Chính quyền của Tổng thống George HW Bush đã đưa ra khi ông Mikhail Gorbachev đồng ý không chỉ chấp nhận một nước Đức thống nhất mà còn là một nước Đức thống nhất trong NATO. Thỏa thuận ngầm ở đây được hiểu là NATO sẽ không vượt ra ngoài biên giới phía Đông của một nước Đức thống nhất.
Hai là sự can thiệp quân sự của NATO ở Balkan. Cuộc không kích của NATO năm 1995 nhằm vào những người Serbia ở Bosnia đang tìm cách ly khai khỏi Bosnia-Herzegovina cùng với việc áp đặt Hiệp định Hòa bình Dayton đã khiến Chính phủ của Tổng thống Yeltsin và người dân Nga không hài lòng. Balkan từng là khu vực có lợi ích chiến lược với Nga trong nhiều thập kỷ.
4 năm sau, các cường quốc phương Tây đã tiến hành một cuộc khiêu khích thậm chí còn lớn hơn khi họ can thiệp nhân danh một cuộc nổi dậy ly khai ở tỉnh Kosovo của Serbia. Việc tách tỉnh đó khỏi Serbia và đặt nó dưới sự kiểm soát của Liên hợp quốc không chỉ đặt ra một tiền lệ quốc tế không tốt, mà động thái này còn thể hiện sự coi thường các lợi ích và ưu tiên của Nga ở Balkan.
Theo baotintuc.vn
>>> Đọc tin thế giới trên Vietnamnet

Điều Tổng thống Biden nói với lãnh đạo Ukraina sau hội đàm với ông Putin
Trong cuộc điện đàm với nhà lãnh đạo Ukraina, Tổng thống Mỹ Joe Biden đã trao đổi về cuộc gặp trực tuyến của ông với người đồng cấp Nga, cuộc khủng hoảng ở Donbass, tư cách thành viên NATO cho Ukraina, và các cải cách nội bộ ở Kiev.
" alt="Nhìn lại 4 hành động của phương Tây dẫn đến căng thẳng Mỹ" src="![]() |
Binh sĩ Nga tại một cuộc tập trận quân sự. Ảnh: AP. |
Trên trang responsiblestatecraft.org mới đây, Tiến sĩ Ted Galen Carpenter, nghiên cứu viên cao cấp về quốc phòng và chính sách đối ngoại tại Viện Cato ở Washington (Mỹ), nhận định: Các quan chức Mỹ và NATO, cũng như hầu hết các phương tiện truyền thông phương Tây, cho rằng Nga là nguyên nhân gây ra cuộc đối đầu căng thẳng hiện nay. Họ nêu bốn hành động của Nga khiến căng thẳng Đông - Tây gia tăng nghiêm trọng.
Thứ nhất, năm 2008, Nga “xâm lược” Gruzia. Thứ hai, năm 2014, Nga sáp nhập Crưm từ Ukraina. Thứ ba, chỉ vài tháng sau, Nga “hậu thuẫn” cuộc nổi dậy ly khai ở khu vực Donbas, miền Đông Ukraina và điều quân đến hỗ trợ cuộc nổi dậy. Trong những năm tiếp theo, Chính phủ Nga đã làm trầm trọng thêm mối quan hệ đang xấu đi “bằng cách can thiệp vào các vấn đề chính trị nội bộ của nhiều nước phương Tây, đặc biệt là Mỹ”.
Những cáo buộc đó có thể có một phần sự thật, nhưng tất cả đều lờ đi bối cảnh quan trọng. Ví dụ, sự kiện Gruzia năm 2008 chỉ xảy ra sau khi quân đội Gruzia nã đạn vào lực lượng gìn giữ hòa bình của Nga vốn ở khu vực ly khai Nam Ossetia từ đầu những năm 1990. Thậm chí, một cuộc điều tra của Liên minh châu Âu (EU) đã kết luận rằng các lực lượng Gruzia đã khơi mào cuộc giao tranh. Xung đột cũng xảy ra phần lớn vì khi đó Tổng thống Mỹ George W. Bush khuyến khích Tổng thống Gruzia, Mikheil Saakashvili, tin rằng Mỹ và NATO sẽ hỗ trợ nếu nước này bị lôi kéo vào một cuộc xung đột với Nga.
Việc Nga sáp nhập Crưm cũng xảy ra sau khi Mỹ và các đồng minh chủ chốt của EU hỗ trợ người biểu tình lật đổ Tổng thống đắc cử Ukraina, Viktor Yanukovych. Cuộc đảo chính được che đậy đó khiến Nga lo ngại rằng Ukraina sắp trở thành một tiền đồn quân sự của NATO và Nga mất quyền tiếp cận căn cứ hải quân quan trọng ở Sevastopol trên bán đảo Crưm.
Có thể nói, phương Tây thường đưa ra các cáo buộc một chiều về hành vi của Nga, nhưng luôn phớt lờ nhiều hành vi khiêu khích của mình trước khi Nga thực hiện các hành động phản ứng. Theo Tiến sĩ Carpenter, dưới đây là một số hành động khiêu khích của phương Tây đối với Nga kể từ thời Tổng thống Mỹ Bill Cliton.
Một là sự mở rộng đầu tiên về phía Đông của NATO. Trong cuốn hồi ký “Madame Secretary”, cựu Đại sứ Mỹ tại Liên hợp quốc và Ngoại trưởng Madeleine Albright thừa nhận rằng, năm 1993, các quan chức Chính quyền Clinton đã quyết định ủng hộ một số quốc gia Trung và Đông Âu gia nhập NATO. Sau đó, Liên minh này đã kết nạp thêm Ba Lan, Cộng hòa Séc và Hungary năm 1998.
Bà Albright thừa nhận rằng Tổng thống Nga Boris Yeltsin và các quan chức Nga rất không hài lòng với diễn biến đó. Phản ứng của Nga là dễ hiểu, vì việc mở rộng đã vi phạm những cam kết không chính thức mà Chính quyền của Tổng thống George HW Bush đã đưa ra khi ông Mikhail Gorbachev đồng ý không chỉ chấp nhận một nước Đức thống nhất mà còn là một nước Đức thống nhất trong NATO. Thỏa thuận ngầm ở đây được hiểu là NATO sẽ không vượt ra ngoài biên giới phía Đông của một nước Đức thống nhất.
Hai là sự can thiệp quân sự của NATO ở Balkan. Cuộc không kích của NATO năm 1995 nhằm vào những người Serbia ở Bosnia đang tìm cách ly khai khỏi Bosnia-Herzegovina cùng với việc áp đặt Hiệp định Hòa bình Dayton đã khiến Chính phủ của Tổng thống Yeltsin và người dân Nga không hài lòng. Balkan từng là khu vực có lợi ích chiến lược với Nga trong nhiều thập kỷ.
4 năm sau, các cường quốc phương Tây đã tiến hành một cuộc khiêu khích thậm chí còn lớn hơn khi họ can thiệp nhân danh một cuộc nổi dậy ly khai ở tỉnh Kosovo của Serbia. Việc tách tỉnh đó khỏi Serbia và đặt nó dưới sự kiểm soát của Liên hợp quốc không chỉ đặt ra một tiền lệ quốc tế không tốt, mà động thái này còn thể hiện sự coi thường các lợi ích và ưu tiên của Nga ở Balkan.
Theo baotintuc.vn
>>> Đọc tin thế giới trên Vietnamnet

Điều Tổng thống Biden nói với lãnh đạo Ukraina sau hội đàm với ông Putin
Trong cuộc điện đàm với nhà lãnh đạo Ukraina, Tổng thống Mỹ Joe Biden đã trao đổi về cuộc gặp trực tuyến của ông với người đồng cấp Nga, cuộc khủng hoảng ở Donbass, tư cách thành viên NATO cho Ukraina, và các cải cách nội bộ ở Kiev.
" class="thumb"> Nhìn lại 4 hành động của phương Tây dẫn đến căng thẳng Mỹ2025-03-20 11:08
![]() |
Cristiano Ronaldo cùng một siêu mẫu chụp ảnh quảng bá sản phẩm mới của hãng thời trang Bồ Đào Nha, Sacoor Brothers. |
![]() |
Trong khi đó, cô người cũ của siêu sao người Bồ - Irina Shayk lại khoe tấm ảnh chân dung nhân dịp sinh nhật lần thứ 30 |
![]() |
Mesut Ozil tươi rói chụp ảnh selfie, trong khi cô bạn gái Mandy Capristo hôn lên má tiền vệ người Đức |
![]() |
Cư dân mạng chế ảnh Ozil với phong độ chói sáng trong màu áo Arsenal đang trở thành ông vua kiến tạo của bóng đá châu Âu |
![]() |
"Búp bê" Maria Sharapova khoe vẻ gợi cảm trước Australian Open 2016 |
![]() |
Mata chia sẻ khoảnh khắc vui vẻ khi được tặng quà cho các em nhỏ của trường Kingfisher School & UHSM ở thành phố Manchester |
![]() |
Bà bầu Coleen - vợ Rooney khoe những đồ đạc mới tậu và sẵn sàng để đón đứa con thứ 3. |
Q.C
Irina Shayk lại khiến Ronaldo "nóng mặt"?" alt="Ronaldo cặp với gái lạ, Ozil được bồ hôn" src=" - Ronaldo chụp ảnh quảng bá sản phẩm thời trang cùng người đẹp, Ozil được bạn gái Mandy Capristo hôn, Maria Sharapova lại hút hồn phái mạnh,... là những hình ảnh hot của các ngôi sao thể thao trong 24h qua.
![]() |
Cristiano Ronaldo cùng một siêu mẫu chụp ảnh quảng bá sản phẩm mới của hãng thời trang Bồ Đào Nha, Sacoor Brothers. |
![]() |
Trong khi đó, cô người cũ của siêu sao người Bồ - Irina Shayk lại khoe tấm ảnh chân dung nhân dịp sinh nhật lần thứ 30 |
![]() |
Mesut Ozil tươi rói chụp ảnh selfie, trong khi cô bạn gái Mandy Capristo hôn lên má tiền vệ người Đức |
![]() |
Cư dân mạng chế ảnh Ozil với phong độ chói sáng trong màu áo Arsenal đang trở thành ông vua kiến tạo của bóng đá châu Âu |
![]() |
"Búp bê" Maria Sharapova khoe vẻ gợi cảm trước Australian Open 2016 |
![]() |
Mata chia sẻ khoảnh khắc vui vẻ khi được tặng quà cho các em nhỏ của trường Kingfisher School & UHSM ở thành phố Manchester |
![]() |
Bà bầu Coleen - vợ Rooney khoe những đồ đạc mới tậu và sẵn sàng để đón đứa con thứ 3. |
Q.C
Irina Shayk lại khiến Ronaldo "nóng mặt"?" class="thumb"> Ronaldo cặp với gái lạ, Ozil được bồ hôn2025-03-20 11:08Sinh ra tại Anh trong một gia đình có bố là người gốc Đức, mẹ người Nga, năm 1920, Fisher chuyển về Nga sinh sống. Năm 1924, anh nhập ngũ và đến năm 1927 được biên chế về Cục Chính trị quốc gia – cơ quan tiền thân của Uỷ ban An ninh quốc gia (KGB). Từ năm 1931, với mật danh Frank, Fisher đến nhiều nước châu Âu tổ chức, xây dựng mạng lưới tình báo ngoài nước của Liên Xô.
Trong Chiến tranh Vệ quốc, Fisher được giao phụ trách một đơn vị tình báo vô tuyến điện và đóng vai trò chủ chốt trong chiến dịch tình báo Berezino, một trong những chiến dịch tình báo hay nhất trong lịch sử chiến tranh.
Dưới sự chỉ huy của Fisher, điệp viên hai mang Max đánh điện báo cáo với cơ quan tình báo Đức quốc xã rằng một đơn vị Đức do Trung tá Heinrich Serhorn chỉ huy bị "mắc kẹt" trong khu vực hậu phương của Hồng quân, mặc dù bị bao vây tứ phía nhưng vẫn tiếp tục chiến đấu chống lại các đơn vị quân đội Xô-viết.
![]() |
Đại tá Fisher (bên phải) lúc bị FBI bắt giữ. Ảnh tư liệu |
Trên thực tế, đội quân này không còn tồn tại. Trước đó, nó đã bị đánh tan và hầu hết bị bắt làm tù binh, bản thân Serhorn bị chiêu mộ và cùng tham gia trò chơi điện đài dưới sự chỉ đạo của Fisher.
Bị mắc mưu, phía Đức liên tục gửi các chuyên gia phá hoại, trang thiết bị và kể cả các điệp viên đến cho “đội quân ma”. Tổng cộng có 67 chuyến bay tiếp tế, 13 điện đài xách tay và khoảng 10 triệu rouble tiền mặt được gửi cho Serhorn và tất cả đều lọt vào tay phản gián Liên Xô.
Một số máy bay do Đức gửi tới tiếp tế còn được phép hạ cánh để chuyển hàng, sau đó cất cánh quay về để tiếp tục kéo dài trò chơi. Thậm chí, Hitler còn định gửi viên tùy tướng thân tín Otto Scorzeny, người chỉ huy nhóm hành động phá hoại đã từng cứu trùm phát xít Mussolini, đến tiếp viện cho “đội quân” của Serhorn.
Cho đến tận ngày cuối cùng của chiến tranh, Bộ Tham mưu Đức vẫn tin có "đội quân" trong hậu phương của Hồng quân. Có thể coi đây là một trong những chiến dịch tình báo thành công bậc nhất bằng sóng vô tuyến điện mà tình báo Liên Xô đã thực hiện để lừa được phản gián Đức quốc xã.
Chính trong thời gian này, Fisher kết thân với một người bạn đồng nghiệp có tên là Rudolf Abel, sau này hy sinh trong khi làm nhiệm vụ. Đó chính là cái tên được Fisher đã dùng để khai với Cục Điều tra Liên bang Mỹ (FBI) khi bị bắt ở Mỹ, qua đó gián tiếp thông báo cho Moscow biết mình đã bị bắt.
Mạng lưới tình báo siêu việt
Sau vụ đào tẩu (tháng 9/1945) của Igor Gouzenko - nhân viên mật mã của GRU tại Canada, mạng lưới điệp viên của Liên Xô ở Bắc Mỹ bị đánh phá ác liệt. Hàng loạt điệp viên bị lộ. Việc nhanh chóng khôi phục hoạt động của mạng lưới điệp viên ở đây là cực kỳ cấp thiết, và người được giao nhiệm vụ này là William Fisher.
Ngày 16/11/1948, Fisher đặt chân lên đất Mỹ dưới tên Andrew Kayotis, một người Mỹ có thật đã chết tại Nga. Tại đây, dưới bí danh Mark, ông đã xây dựng được mạng lưới bờ Đông chủ yếu hoạt động ở Washington và New York; mạng lưới bờ Tây gồm các điệp viên ở California, Brasil, Mehico và Argentina.
Như vậy, phạm vi hoạt động của hai mạng lưới tình báo do Fisher xây dựng và chỉ huy rất rộng cả về địa bàn và nội dung thu thập tin tình báo, từ thu thập các bí mật quân sự của Mỹ đến theo dõi các hoạt động của Liên Hợp quốc.
Tuy nhiên, hoạt động chính của Fisher tập trung vào chương trình hạt nhân của Mỹ. Lúc bấy giờ, Mỹ là quốc gia duy nhất trên thế giới có bom nguyên tử và đã từng sử dụng bom nguyên tử. Sự độc quyền đó trở thành mối đe doạ đối với hoà bình thế giới, vì thế hiển nhiên là Liên Xô rất quan tâm đến điều này.
Fisher đã tiếp cận với một số nhà khoa học hàng đầu của Mỹ, thuyết phục họ hợp tác với Liên Xô nhằm loại trừ sự độc quyền của Mỹ đối với thứ vũ khí nguy hiểm này. Nhờ những thông tin mà nhóm của Fisher thu thập được mà Liên Xô đã rút ngắn đáng kể thời gian để chế tạo thành công bom nguyên tử.
Ông cùng các điệp viên của mình cũng nắm được quá trình Mỹ chuẩn bị cho Thế chiến 3, về kế hoạch của Mỹ ném 300 quả bom nguyên tử xuống lãnh thổ Liên Xô, trong đó Moscow và Leningrad mỗi thành phố sẽ bị ném 8 quả.
Đêm 13/6/1957, từ một sơ suất trong khâu liên lạc và do sự phản bội của điệp viên Haihanen, nhà tình báo Fisher bị FBI bắt. Fisher khai tên là Rudolf Ivanovich Abel. Khi báo chí đăng tải về việc bắt giữ Abel, Moscow hiểu ngay người đó là Đại tá KGB William Fisher.
Ngày 25/10/1957, ông bị tuyên phạt 45 năm tù. Ngày 10/2/1962, trên cây cầu Glienicker tại biên giới Đông và Tây Berlin, Abel được tự do để phía Mỹ nhận lại viên phi công gián điệp Francis Powers. Ông tiếp tục công tác tại Tổng hành dinh KGB cho đến khi mất vào ngày 15/11/1971.
Đại tá William Fisher được Liên Xô tặng 3 huân chương Sao Đỏ, huân chương Lênin, huân chương Chiến tranh Vệ quốc hạng nhất cùng nhiều huân, huy chương khác. Những chiến công của ông đã trở thành cảm hứng để điện ảnh Xô-viết xây dựng nên bộ phim tình báo nổi tiếng “Thanh kiếm và lá chắn”.
Nguyên Phong
" alt="‘Siêu điệp viên’ Liên Xô khiến tình báo Mỹ ngả mũ thán phục" src="Chiến dịch lẫy lừng Berezino
Sinh ra tại Anh trong một gia đình có bố là người gốc Đức, mẹ người Nga, năm 1920, Fisher chuyển về Nga sinh sống. Năm 1924, anh nhập ngũ và đến năm 1927 được biên chế về Cục Chính trị quốc gia – cơ quan tiền thân của Uỷ ban An ninh quốc gia (KGB). Từ năm 1931, với mật danh Frank, Fisher đến nhiều nước châu Âu tổ chức, xây dựng mạng lưới tình báo ngoài nước của Liên Xô.
Trong Chiến tranh Vệ quốc, Fisher được giao phụ trách một đơn vị tình báo vô tuyến điện và đóng vai trò chủ chốt trong chiến dịch tình báo Berezino, một trong những chiến dịch tình báo hay nhất trong lịch sử chiến tranh.
Dưới sự chỉ huy của Fisher, điệp viên hai mang Max đánh điện báo cáo với cơ quan tình báo Đức quốc xã rằng một đơn vị Đức do Trung tá Heinrich Serhorn chỉ huy bị "mắc kẹt" trong khu vực hậu phương của Hồng quân, mặc dù bị bao vây tứ phía nhưng vẫn tiếp tục chiến đấu chống lại các đơn vị quân đội Xô-viết.
![]() |
Đại tá Fisher (bên phải) lúc bị FBI bắt giữ. Ảnh tư liệu |
Trên thực tế, đội quân này không còn tồn tại. Trước đó, nó đã bị đánh tan và hầu hết bị bắt làm tù binh, bản thân Serhorn bị chiêu mộ và cùng tham gia trò chơi điện đài dưới sự chỉ đạo của Fisher.
Bị mắc mưu, phía Đức liên tục gửi các chuyên gia phá hoại, trang thiết bị và kể cả các điệp viên đến cho “đội quân ma”. Tổng cộng có 67 chuyến bay tiếp tế, 13 điện đài xách tay và khoảng 10 triệu rouble tiền mặt được gửi cho Serhorn và tất cả đều lọt vào tay phản gián Liên Xô.
Một số máy bay do Đức gửi tới tiếp tế còn được phép hạ cánh để chuyển hàng, sau đó cất cánh quay về để tiếp tục kéo dài trò chơi. Thậm chí, Hitler còn định gửi viên tùy tướng thân tín Otto Scorzeny, người chỉ huy nhóm hành động phá hoại đã từng cứu trùm phát xít Mussolini, đến tiếp viện cho “đội quân” của Serhorn.
Cho đến tận ngày cuối cùng của chiến tranh, Bộ Tham mưu Đức vẫn tin có "đội quân" trong hậu phương của Hồng quân. Có thể coi đây là một trong những chiến dịch tình báo thành công bậc nhất bằng sóng vô tuyến điện mà tình báo Liên Xô đã thực hiện để lừa được phản gián Đức quốc xã.
Chính trong thời gian này, Fisher kết thân với một người bạn đồng nghiệp có tên là Rudolf Abel, sau này hy sinh trong khi làm nhiệm vụ. Đó chính là cái tên được Fisher đã dùng để khai với Cục Điều tra Liên bang Mỹ (FBI) khi bị bắt ở Mỹ, qua đó gián tiếp thông báo cho Moscow biết mình đã bị bắt.
Mạng lưới tình báo siêu việt
Sau vụ đào tẩu (tháng 9/1945) của Igor Gouzenko - nhân viên mật mã của GRU tại Canada, mạng lưới điệp viên của Liên Xô ở Bắc Mỹ bị đánh phá ác liệt. Hàng loạt điệp viên bị lộ. Việc nhanh chóng khôi phục hoạt động của mạng lưới điệp viên ở đây là cực kỳ cấp thiết, và người được giao nhiệm vụ này là William Fisher.
Ngày 16/11/1948, Fisher đặt chân lên đất Mỹ dưới tên Andrew Kayotis, một người Mỹ có thật đã chết tại Nga. Tại đây, dưới bí danh Mark, ông đã xây dựng được mạng lưới bờ Đông chủ yếu hoạt động ở Washington và New York; mạng lưới bờ Tây gồm các điệp viên ở California, Brasil, Mehico và Argentina.
Như vậy, phạm vi hoạt động của hai mạng lưới tình báo do Fisher xây dựng và chỉ huy rất rộng cả về địa bàn và nội dung thu thập tin tình báo, từ thu thập các bí mật quân sự của Mỹ đến theo dõi các hoạt động của Liên Hợp quốc.
Tuy nhiên, hoạt động chính của Fisher tập trung vào chương trình hạt nhân của Mỹ. Lúc bấy giờ, Mỹ là quốc gia duy nhất trên thế giới có bom nguyên tử và đã từng sử dụng bom nguyên tử. Sự độc quyền đó trở thành mối đe doạ đối với hoà bình thế giới, vì thế hiển nhiên là Liên Xô rất quan tâm đến điều này.
Fisher đã tiếp cận với một số nhà khoa học hàng đầu của Mỹ, thuyết phục họ hợp tác với Liên Xô nhằm loại trừ sự độc quyền của Mỹ đối với thứ vũ khí nguy hiểm này. Nhờ những thông tin mà nhóm của Fisher thu thập được mà Liên Xô đã rút ngắn đáng kể thời gian để chế tạo thành công bom nguyên tử.
Ông cùng các điệp viên của mình cũng nắm được quá trình Mỹ chuẩn bị cho Thế chiến 3, về kế hoạch của Mỹ ném 300 quả bom nguyên tử xuống lãnh thổ Liên Xô, trong đó Moscow và Leningrad mỗi thành phố sẽ bị ném 8 quả.
Đêm 13/6/1957, từ một sơ suất trong khâu liên lạc và do sự phản bội của điệp viên Haihanen, nhà tình báo Fisher bị FBI bắt. Fisher khai tên là Rudolf Ivanovich Abel. Khi báo chí đăng tải về việc bắt giữ Abel, Moscow hiểu ngay người đó là Đại tá KGB William Fisher.
Ngày 25/10/1957, ông bị tuyên phạt 45 năm tù. Ngày 10/2/1962, trên cây cầu Glienicker tại biên giới Đông và Tây Berlin, Abel được tự do để phía Mỹ nhận lại viên phi công gián điệp Francis Powers. Ông tiếp tục công tác tại Tổng hành dinh KGB cho đến khi mất vào ngày 15/11/1971.
Đại tá William Fisher được Liên Xô tặng 3 huân chương Sao Đỏ, huân chương Lênin, huân chương Chiến tranh Vệ quốc hạng nhất cùng nhiều huân, huy chương khác. Những chiến công của ông đã trở thành cảm hứng để điện ảnh Xô-viết xây dựng nên bộ phim tình báo nổi tiếng “Thanh kiếm và lá chắn”.
Nguyên Phong
" class="thumb"> ‘Siêu điệp viên’ Liên Xô khiến tình báo Mỹ ngả mũ thán phục2025-03-20 10:29