当前位置:首页 > Thế giới > Nhận định, soi kèo Ararat Yerevan vs BKMA Yerevan, 18h00 ngày 13/3: 3 điểm nhọc nhằn 正文
标签:
责任编辑:Thế giới
Nhận định, soi kèo Melbourne City vs Newcastle Jets, 15h00 ngày 12/3: Trái đắng xa nhà
Trong con mắt của mọi người, tôi từng là người may mắn vì có một gia đình hoàn hảo.
Trong con mắt của tôi, anh không chỉ là một người chồng, mà tôi tôn thờ anh hơn tất cả. Tôi hãnh diện khi thấy bạn bè, đồng nghiệp ghen tỵ với những gì mình đang có.
Bỗng dưng một ngày, tôi không nhớ đó là cái ngày khủng khiếp nào, khi tôi đang lúi húi dọn dẹp thì có một cô gái trẻ đến tìm. Tôi mở cửa và lịch sự mời cô ta vào nhà. Nhưng đáp lại những lời nói của tôi chỉ là sự trâng tráo và lạnh lùng: “Chị với 2 đứa con của chị chuẩn bị dọn khỏi cái nhà này đi là vừa”. Tôi lơ ngơ không hiểu vì sao cô gái lạ mặt này lại buông lời thẳng thừng như vậy. Cô ta tiếp: “Vẫn không hiểu à, tôi là bồ của chồng chị, và chúng tôi đã có con với nhau. Tôi đến đây để báo cho chị biết”.
Tôi bàng hoàng, không thể nào người đàn ông đàng hoàng và hết lòng vì vợ con như chồng tôi, lại là một người như vậy.
Cô ta đi về, trong lòng tôi xáo trộn, tôi chỉ biết ôm mặt khóc. Tôi vẫn không tin những gì cô ta nói, nhưng những bức ảnh thân mật và thằng con trai của cô ta chụp với chồng tôi khiến tôi không thể không tin.
Tôi khắc khoải đợi từng giờ để thấy anh về tới nhà.
Đến tối, anh hớn hở về nhà sớm, và không quên cầm theo bó hoa chúc mừng ngày 8/3 sớm cho ba mẹ con tôi. Thấy tôi khóc sung mắt, anh ân cần hỏi han. Tôi chỉ lẳng lặng đưa anh xem bức ảnh. Khuôn mặt chồng tôi biến sắc. Anh không nghĩ rằng mọi chuyện lại vỡ lở. Thái độ của chồng tôi khiến tôi hiểu, tất cả mọi chuyện đều là sự thật, và rằng, tôi dù chăm lo tốt cho gia đình thế nào, thì cái lỗi lớn nhất của tôi cũng là việc tôi đã già và không có nhan sắc. Nên dù cố gắng thế nào vẫn không níu giữ được anh.
![]() |
Liền nửa năm sau đó, tôi rơi vào chứng trầm cảm, lúc nào cũng u uất. |
Chúng tôi chưa ly dị, nhưng anh mang hết đồ đạc sang sống với cô nhân tình trẻ. Khi anh bước đi, tôi nghĩ rằng cuộc sống với tôi đến đây là chấm hết. Tôi không dám tin rằng người chồng của mình lại có bồ trẻ, lại càng không dám để mọi người biết chuyện trong gia đình tôi, có lẽ, tôi không chịu đựng nổi cú sốc này.
Trong lúc dại dột, tôi đã nghĩ mình không còn mặt mũi nào để nhìn các con, nhìn mọi người. Tôi nghĩ, nước mắt bao nhiêu, níu kéo bao nhiêu cũng không đủ để anh quay về với gia đình mình, với hai con gái nhỏ. Tôi chọn cách tự tử để khiến anh phải tin rằng, tình cảm của tôi dành cho anh mãnh liệt, và anh cần phải làm tròn trách nhiệm với mẹ con tôi. Chuyện tử tử để níu kéo lại chồng bất thành, anh vào bệnh viện và chỉ buông lời: “Hãy sống thật tốt, anh xin lỗi”.
Liền nửa năm sau đó, tôi rơi vào chứng trầm cảm, lúc nào cũng u uất. Tôi gửi hai con về nhà ngoại trông, công việc cũng bỏ bê và phải tới bác sỹ tâm lý để điều trị. Hiện tại, gần 1 năm sau cú sốc này, cuộc sống của tôi vẫn không có gì khá hơn. Tôi chỉ đi về như cái bóng, bố mẹ tôi phải bỏ quê lên chăm sóc cho tôi và hai con gái. Liệu rằng, tôi sẽ sống thế nào trong thời gian tới? Hai con gái của tôi vẫn tin rằng bố nó đang đi công tác xa? Liệu khi lớn lên, chúng biết được chuyện người bố đầy tình yêu thương, thừa sự tử tế đã lừa dối cả ba mẹ con gần 5 năm qua, chúng sẽ thế nào?
Tôi không dám nghĩ tiếp, chỉ mong một ngày, những quá khứ đau đớn ngày sẽ rời bỏ tôi….
(Theo Dân Việt)" alt="Tại sao tôi lại ra nông nỗi này?"/>Gần tết, trong khi người ta đang hào hứng chuẩn bị cho những ngày đoàn viên thì không khí gia đình tôi như đeo đá tảng. Mặt vợ mặt chồng nhìn nhau cứ lạnh tanh, chỉ vì không thống nhất được ăn tết ở đâu.
Quê tôi ở Nghệ An, còn quê cô ấy mãi tận Tuyên Quang. Quen nhau từ thời sinh viên, ra trường kết hôn rồi hai vợ chồng cùng lập nghiệp ở Hà Nội. Từ hồi cưới nhau đến nay cũng đã gần 4 năm. Ba cái tết trước, năm nào cô ấy cũng hào hứng chuẩn bị đồ rồi vợ chồng lục tục kéo nhau về Nghệ An ăn tết. Vậy mà năm nay, không hiểu cô ấy nghe bạn bè xúi giục khích bác thế nào, lại đòi về ăn tết…quê ngoại.
![]() |
Ảnh minh họa |
Đêm hôm trước, lợi dụng lúc vợ chồng vừa “tình cảm” xong cô ấy khẽ thủ thỉ với tôi về chuyện này. Lí do được vợ tôi đưa ra là vì: “Bố mẹ em sinh toàn con gái. Mọi năm còn có dì út, năm nay dì ấy đi lấy chồng tận bên Đài Loan nên bố mẹ em chẳng còn ai”. Rồi là bây giờ xã hội công bằng, bố mẹ nào cũng là bố mẹ nên gạ gẫm tôi đồng ý mỗi năm ăn tết một nhà và năm nay thì về nhà cô ấy.
Nói thực tình, tôi thuộc tuýp đàn ông thương vợ nên lí do nào cô ấy đưa ra tôi cũng thấy hợp lí. Nhưng khốn nỗi, ở quê tôi trước nay không bao giờ có chuyện đón tết ở bên ngoại. Huống chi tôi còn là con trai một, dù trên tôi còn có ba chị gái nhưng các chị đều đã có gia đình.
Tôi đã tỏ ra thấu hiểu cho vợ và giải thích với cô ấy hết nhẽ, thậm chí còn hứa năm nay sẽ thu xếp để mùng 2 tết mẹ con cô ấy được ra thăm quê ngoại. Nhưng vợ tôi một mực không nghe, còn lu loa lên nói tôi bất công, chỉ biết nghĩ cho bố mẹ mình mà khinh dễ bố mẹ vợ.
Suốt mấy ngày nay cô ấy cứ nhắc đi nhắc lại, đến nỗi vợ chồng cãi nhau. Hôm qua điên quá tôi mới tát cô ấy một cái chỉ vì câu nói “nếu anh không coi bố mẹ tôi ra gì thì với tôi bố mẹ anh cũng chỉ như nước lã”.
Tôi thật sự không hiểu tôi đã sai ở điểm nào. Làm dâu đón tết nhà chồng, lấy chồng theo chồng là truyền thống xưa nay không hiểu sao vợ tôi bỗng trở nên tai quái như vậy. Thương vợ thì có thương nhưng nếu làm theo yêu cầu của cô ấy thì tôi không biết ăn nói sao với bố mẹ mình.
Sáng đi làm đã nhận được tin nhắn của vợ: “Còn hơn tháng nữa là tết, anh suy nghĩ cho kĩ. Không thì đường ai người ấy đi…”. Tôi biết vợ không dọa vì hôm qua bị tôi tát, cô ấy gọi điện cho bạn làm ở tòa án xin mẫu đơn ly hôn.
Tranh thủ lúc nghỉ giải lao ở cơ quan, tôi viết vội mấy dòng tâm sự này. Mong mọi người góp ý hoặc có cao kiến gì mách tôi thuyết phục vợ. Xem có phải làm dâu thì phải đón tết ở nhà chồng hay không? Hoặc nếu tôi sai thì hãy nói cho tôi hiểu.
Quang Minh(Quangminh.honda…@...)
BẠN NGHĨ GÌ VỀ CÂU CHUYỆN NÀY? BẠN CÓ THỂ CHIA SẺ CÁC Ý KIẾN CỦA MÌNH THEO BOX PHẢN HỒI DƯỚI ĐÂY HOẶC EMAIL bandoisong@vietnamnet.vn! Trân trọng cảm ơn! |
Ngày hôm qua, khi bài viết về một bà mẹ 5 con tại Canada viết thư gửi tới những người đã ghê tởm vết rạn trên bụng cô gây xôn xao cộng đồng mạng thì ngay sau đó, một bà mẹ đơn thân Viêt cũng đã lên facebook để kể về câu chuyện xót xa của mình, cũng liên quan đến những vết rạn sau sinh.
Theo bà mẹ đơn thân này, cô vốn là một người phụ nữ cũng có sắc vóc hơn người, là niềm tự hào của chồng từ ngày yêu nhau cho đến khi hai người chung sống. Vậy nhưng chỉ từ sau khi sinh con, sau khi hi sinh nhan sắc của mình để đẻ cho chồng một thiên thần đáng yêu, nhan sắc của cô bị “xuống cấp trầm trọng”. Những vết rạn, những phần bụng mỡ xuất hiện cũng là khi cô cảm nhận được sự xa cách, lạnh lùng của chồng. Cuối cùng, họ ra toà và người chồng nhanh chóng có người phụ nữ mới.
Câu chuyện tưởng như chỉ xảy ra trên báo chí hay trong những cuốn tiểu thuyết thì nay lại xuất hiện đúng trong đời thật khiến nhiều người không khỏi cảm thấy xót xa, đồng cảm với người phụ nữ này và lên tiếng chỉ trích, phê phán người chồng bội bạc.
Chỉ sau khi đăng tải đoạn viết một thời gian ngắn, bà mẹ đơn thân này đã nhanh chóng nhận được gần 6000 lượt like và hàng nghìn lượt chia sẻ. Bài viết đang lan truyền rất nhanh trong cộng đồng mạng facebook, đặc biệt là trong các cộng đồng của những chị em đang nuôi con nhỏ, mang bầu.
![]() |
Câu chuyện của mẹ đơn thân về người chồng bội bạc gây xôn xao cộng đồng mạng Rất nhiều bình luận bày tỏ sự ủng hộ bà mẹ kiên cường và tôn vinh sự hi sinh của người phụ nữ. |
Được sự đồng ý của chủ nhân câu chuyện, xin trích đăng nguyên văn đoạn viết đang được rất nhiều bà mẹ đồng cảm:
Đọc bài viết về những vết rạn da khi làm mẹ, tui sờ lên cái bụng như tấm bản đồ 3D của mình rồi nhìn lại tấm hình người mẹ ấy đăng. Chợt nhớ, ngày tôi cưới mối tình đầu của mình làm chồng, mối duyên đầu để tui thành đàn bà. Ngày đó, ra đường là chồng chủ động cầm tay, vịn eo, đi bên nhau là niềm tự hào của cái gọi là đẹp đôi. Ánh mắt chồng đắm đuối lắm mỗi khi sóng bước mà có ánh mắt xa lạ ngoái theo, vì vợ đầm ôm, eo cong hay áo croptop hở bụng, jean lưng trễ, vai bóng nhẵn vì nhuộm da nâu mật, tóc dài ngang eo, tui là niềm hãnh diện của chồng và ngược lại.
Rồi có con, có bầu, tui trắng nõn ra, mượt mà chứ chẳng hề nám, sạm, phù nề chi hết, vai vẫn thon, mặt vẫn gọn, chỉ bụng to đùng đùng, chồng vẫn chăm nom từng bước đi, bước đứng. Vẫn hạnh phúc ngời ngời, trừ chuyện sau này mới biết tình cũ của chồng vẫn giúp tui chăm chồng khi tui bầu.
Rồi tui sanh con, Saphia 4kg, khoẻ mạnh lắm, ngày còn ở viện, gặp một bác ở phòng vệ sinh, bác hỏi "khi nào đẻ con?" Tui bảo tui đẻ 3 ngày rồi, bác còn bực "tau hỏi thiệt mà bây giỡn hoài". Chồng khóc nghèn nghẹn buổi hôm đó. Đời đàn bà vậy, đáng ra là mỹ mãn rồi.
Con 3 tháng, tui chào mẹ, bế con về ở với chồng với niềm hân hoan, khấp khởi. Đêm ôm nhau ngủ, chồng sờ vào cái bụng lèo nhèo mắc gớm như cái giẻ. Tui giữ tay chồng yên một chỗ, tim đập còn loạn nhịp hơn cả đêm tân hôn, rồi chồng quay lưng ngủ. Nước mắt tui rơi lã chã chẳng biết vì điều gì. Rồi tui từ giã cái cân, xếp hết toàn bộ đồ con gái vào vali, rồi tóc búi cao, nửa bộ tóc ngọn nâu hoe hoe, nửa bộ gốc đen mượt mà, hơn 2/3 tủ áo là áo vạt xoè, che bụng. Rồi chúng tôi thôi hẳn chuyện hẹn hò, hàng quán cũng rời xa. Ngày đi đám cưới người bạn chung, vào tiệc cứ toàn đuổi theo sau lưng chồng, cảm thấy bước chân mình ngắn hơn bước chân anh, soải cố cũng không ngang vai anh được. Tui bám lấy khuỷu tay chồng, anh giơ tay thoát khỏi vòng tay tui, anh bảo sang chào bạn bè chút, tui tự về bàn ngồi. Bạn bè hỏi han nhau chuyện con cái, tui hăm hở khoe Saphia bụ bẫm lắm, khoẻ lắm, bạn bè quở phát tướng, anh cúi gằm mặt ăn không nói. Tay tui tìm sang cầm tay chồng, anh rút ra cầm ly bia, mọi thứ đều hợp lý cho việc đôi chân nay đã bước nhanh hơn giữa chốn đông người, tay đã bận hơn cho thứ tình cảm tưởng là thói quen của hai người. Rồi tui dần ý thức sự thôi không còn tự hào về việc vợ chồng đẹp đôi nữa. Rồi anh chọn trực đêm nhiều hơn, rồi cạnh nhau là những lần quay lưng nhiều hơn bởi "anh mệt". Rồi tui khóc nhiều hơn trong buồng tắm, trước gương, trước tủ quần áo, trước những tấm hình của mình trước kia, tui đọc lại từng tin nhắn tui giữ lại rồi ngàn lần có lẻ tui khóc với mình. Chẳng hiểu vì lẽ chi, điều gì đó như là bế tắc, không có lối thoát. Saphia vẫn cười hoài, con đẹp như thiên thần, nếu được quyền chọn lại, tui tin chắc tui vẫn chọn mình được làm mẹ của con nhưng vẫn không biết cư xử sao với cái bụng như tấm cao su đã giãn quá cỡ vì cưu mang con. Tui mất hết sự tự tin vốn có, tui thấy mình không gợi cảm, tui chẳng thể quyến rũ nổi chồng.
Thế rồi, đời chẳng vui! Tui trở về với sự độc thân sau sóng gió, bão bùng. Tui tử tế với bản thân, tui yêu chiều mình và tui lại hiên ngang với đời nhưng tui vẫn co ro với tình. Tui sợ ai đó phải thấy cái bản đồ da người, tui cứ vậy mà đoan trang. Tui thích mình khi đứng thẳng, tui sợ mình khi nằm nghiêng, tui căng thẳng khi co chân. Tui sợ đến không dám thở, sợ cả ánh đèn. Tui vẫn chơi đùa với thân thể bằng cái trò hít vào thở ra, đứng thẳng gập mình. Rồi tự trào nước mắt. Rồi vẫn cứ hạnh phúc, vẫn cứ hãnh diện với hai thiên thần tui đánh đổi với đời để có. Tui vênh vênh với bikini hai mảnh ở hồ bơi bởi tui biết, đời tui chẳng còn thiết chi tìm kiếm. Cũng là một trò chơi tự bày để tôi luyện mình. Nhờ sự nhàu nhĩ bên trong mà tui có được sự kiêu hãnh bên ngoài, bởi đâu dễ đang gì lột trần được con đàn bà tui mà chạm vào cái bản đồ ngang dọc của tui.
Làm gì có thứ chi miễn phí. Mọi nỗi niềm trong đời đều có cái giá của nó. Không phải là cách thiên hạ thấy nhau thể hiện. Chỉ tự mình thấy mình mỗi đêm, trước gương và không manh áo. Cái giá trị khi ấy là giá trị thật!
Rất thật!
Khi đàn bà chấp nhận những vết rạn và xem đó là thứ quý giá trang hoàng cuộc đời, hoặc là người sẽ cực kỳ may mắn và hạnh phúc hoặc là người đàn bà đã chọn con đường khác để hạnh phúc. Con đường chỉ thiên chức làm mẹ.
Đàn ông không giống đàn bà. Sơ khai đã thế, muôn đời sẽ thế. Chỉ mẹ-con, chủ-chó là thứ quan hệ bất chấp bụng nhàu hay phẳng thôi.
Tui thương phụ nữ! Tui thương tui!!!
(Theo Khám phá)Nhận định, soi kèo HamKam vs Crystal Palace, 22h00 ngày 13/3: Bất ngờ?
1. "Quá nhẫn nhịn và chiều chồng"
Susan Heitler - tiến sỹ Tâm lý về Hôn nhân Gia đình người Mỹnói có một vài người vợ sẵn sàng từ bỏ những gì họ thích và muốn. Đó là xu hướngmà người vợ giống như một thứ trang sức của chồng thay vì là một đối tác đầy đủvà bình đẳng trong hôn nhân. Trong khi người đàn ông luôn đề cao bản thân thìnhững người phụ này thích "quên bản thân của họ" để giữ hòa khí gia đình. Cảmgiác chịu đựng, nhẫn nhịn, bất lực này có thể dẫn đến những cơn giận bùng nổ dữdội gây tổn hại hôn nhân
Giải pháp là "những người vợ hãy thể hiện mối quan tâm củamình một cách hợp lý trong việc nội trợ, làm mẹ, hay dành thời gian cho chồnghoặc cho chính mình". "Nếu anh ấy thích đi chơi thể thao hay tụ tập bạn bè,trong khi bạn muốn anh ấy nhà dành thời gian cho gia đình, thì bạn hãy nói ra""Nếu bạn chia sẻ thì có thể hai vợ chồng bạn sẽ có sự sắp xếp hợp lý" - Heitlerkhuyên
![]() |
Ảnh minh họa. |
2. Không rõ ràng về mong muốn; kỳvọng
Eli Karam - tiến sỹ về tâm lý học trị liệu của ĐH Louisville(Mỹ) với kinh nghiệm nhiều năm trong tư vấn hôn nhân cho rằng, những cặp vợchồng bền lâu là những người ngay từ đầu đã có phân công rõ ràng trong lao động,nghĩa vụ làm cha mẹ và tiền bạc.
Tuy nhiên, có nhiều cặp vợ chồng không có những cuộc thảo luậnkiểu này "Nhiều đôi vợ chồng hành động theo những gì họ giả định trong đầu vì họcũng lớn lên theo cách đó, giống như kiểu "nếu anh làm cho tôi như thế này, thìtôi cũng đối với anh như vậy"
Những kỳ vọng sẽ tan biến theo thực tế khắc nghiệt khiến nhiềucặp rơi vào cơn oán giận. Ví dụ, nhiều phụ nữ nghĩ rằng chồng mình sẽ thay đổikhi đứa con đầu tiên ra đời theo chiều hướng tích cực. Nhưng những gì chúng tathấy từ thực tế là sự hài lòng về hôn nhân đã bị giảm sút ít nhiều khi đứa conđầu tiên ra đời. "Nếu biết trước điều này, các cặp vợ chồng sẽ có thể điều chỉnhmọi chướng ngại vật nhỏ và không phải lăn tăn khi nó xảy ra".
3. Đánh giá thấp ảnh hưởng của giọng nói
Nếu bạn có những mối quan tâm, thì hãy diễn tả chúng bằng cáchtôn trọng chứ không nên diễn đạt bằng chất giọng mệt mỏi, khó chịu. Và nên thảoluận tìm các giải pháp thay thế chứ không nên thỏa hiệp hay đầu hàng hoặc nổigiận, bế tắc.
4. Những cách truyền thông không phù hợp
Nếu bạn cảm thấy không được chồng lắng nghe, bạn có thể muốntìm nhiều cách để hiểu được anh ta. Một vài phụ nữ thường hay kêu ca và thanphiền các vấn đề của họ một cách lắp đi lặp lại khiến chồng cũng phát ngán vàluôn tìm cách lảng tránh. Đây là ví dụ tiêu biểu cho cái gọi là "phong cách giaotiếp khác biệt". Một người tìm cách nói chuyện và một người tìm cách đóng cửa,lảng tránh.
Nếu điều đó thường xuyên xảy ra, thì bạn nên dừng kiểu nóichuyện kiểu này và tìm cách nói một cách hài hước để người nghe cảm thấy dễ chịucũng như tìm cách nói chuyện hợp với tính cách bạn đời
![]() |
Ảnh minh họa. |
5. Không ưu tiên "chuyện ấy"
"Cho dù đó là sự mệt mỏi hoặc một số lý do khác, nhiều phụ nữkhông dành đủ thời gian cho quan hệ tình dục. Đó là một sai lầm nghiêm trọng" -các chuyên gia tâm lý nói
"Thực tế là, những gì là tốt nhất cho tất cả mọi người là mộtcuộc sống tình dục lành mạnh", Heitler nói. "Nó giữ cho gia đình một gia đìnhhạnh phúc. Và đó những gì bọn trẻ cần nhiều hơn bất cứ điều khác".
Phụ nữ nên biết dành thời gian ưu tiên, chăm sóc, làm đẹp bảnthân. "Khi bạn thấy mình gợi tình cũng là lúc bạn có hứng thú với "chuyện ấy".
6. Quên việc nuôi dưỡng tình yêu với chồng
Một số phụ nữ dành quá nhiều ưu tiên cho con cái, công việc,nội trợ đến mức họ quên thực hiện những điều nho nhỏ nhưng có giá trị lát nềncho sự bền vững hôn nhân lâu dài
"Có thể là những nụ cười, ảnh mắt tình tứ, những cái ôm, nhữnglời nhận xét cảm động hoặc ý kiến trân trọng như "em đồng ý với anh" hoặc "tốt"hoặc "dạ, vâng". Lắng nghe, thỏa thuận, đánh giá cao, tình cảm - tất cả sẽ tạonăng lượng tích cực cho mối quan hệ của bạn.
"Hôn nhân bền vững nằm chính trong bản thân nó. Đó là một sựnghiệp mà mỗi người phụ nữ cần học hỏi bản thân, học hỏi ở bạn đời. Bởi những gìở tuổi 24 không giống như bạn lúc 34 tuổi" - Một chuyên gia tâm lý nói.
Bảo Châu(Theo WD)" alt="Hôn nhân tan vỡ vì quá nhẫn nhịn và chiều chồng?"/>Minh họa từ Internet.
Khi anh chị về nước, cũng đúng lúc kinh tế Việt Nam bắt đầu mở cửa. Khá nhanh nhạy với thời cuộc, lại đồng vợ đồng chồng, anh chị bắt tay vào kinh doanh. Tuy nhiên, phần lớn công việc xông pha thương trường chị dành hết, để cho chồng lo quan đường quan nghiệp.
Chỉ sau 5 năm từ ngày về nước, anh đã lên chức thủ trưởng một cơ quan, chị vừa là giám đốc một doanh nghiệp trẻ đầy tiềm năng, vừa là người mẹ đảm đang của hai cậu con trai ngoan ngoãn, khỏe mạnh. Sở hữu một khối tài sản quá lớn, trong đó là những đồng tiền biết “sinh nở” hàng ngày, quý giá hơn cả là ông chồng tài giỏi đức độ và hai cậu con trai ngoan ngoãn, nhiều khi, chị không tin nổi vào hạnh phúc mình đang ôm trọn trong tay.
Chị thường nghĩ, tiền bạc là phù du, rất có thể ngày nào đó chị chỉ còn lại với đôi bàn tay trắng, nhưng chị vẫn rất ‘giàu có” bởi bên chị luôn có những đứa con ngoan và tình yêu nồng nàn không bao giờ phai nhạt của người chồng.
Bất cứ cơ hội nào được nói chuyện trước mọi người, chị đều tỏ lòng cảm ơn chồng, và hai cậu con trai - những người đã cho chị sức mạnh, giúp chị thành đạt trên thương trường. Chồng chị cũng không tiếc lời ca ngợi người vợ tài giỏi, đảm đang và rất đỗi hiền thục của mình.
Với nữ giám đốc luôn kết thúc mọi cuộc đàm phán trước giờ chuẩn bị cơm tối cho chồng con, người chỉ biết say có hai điều: Gia đình và việc từ thiện, không ai dám nghĩ rằng cuộc đời chị cũng chỉ là một biểu đồ hình sin bất biến. Thế nên, khi nghe tin chị vĩnh viễn mất đi hai cậu con trai đẹp như tranh vẽ đã ở tuổi thành niên sau một tai nạn giao thông, ai cũng tưởng như sét đánh ngang tai.
Sau một thời gian dài chìm trong những cơn mê man bất tận, số kiếp đã bắt chị phải tiếp tục sống với những đớn đau tưởng như không thể vực dậy. Niềm hy vọng mang tên những đứa trẻ đã tắt lịm sau những cố gắng của chị và chồng. Chị đã đi từ Bắc đến Nam, từ trong đến ngoài nước, hết các bệnh viện nổi tiếng, hết những người thầy thuốc có tay nghề giỏi nhất, cứ nơi đâu nhìn thấy dù chỉ là những tia hy vọng yếu ớt, chị cũng tìm đến để mong lại được làm mẹ. Cuối cùng, chị đành chấp nhận sự thật. Không thể sinh con.
Bi kịch hơn, chồng chị lại là độc đinh của một gia đình dòng dõi. Người nữ tướng trên thương trường đã không thể né tránh những cái nhìn chờ đợi của gia đình chồng. Và chị đã đi đến một quyết định táo bạo: Thuê đẻ cho chồng.
Có lẽ trong cuốn nhật ký cuộc đời của chị, ê chề nhất là những trang viết về các chuyến đi cùng chồng đến một vùng hẻo lánh. Nơi đó, không ai biết họ là ai. Anh chị chọn một nhà nghỉ vắng khách, thuê hai phòng. Chị khép cửa một phòng, phòng kia dành cho anh với mong muốn khát khao tình phụ tử.
Rồi cũng chính trong căn phòng của nhà nghỉ vắng khách đó, chị trở đi, trở lại, lo lắng từng bao gạo, hộp sữa cho “đứa em gái trót dại” cho đến ngày nở nhụy khai hoa. 9 tháng dài như hàng thế kỷ, chỉ đến ngày nhìn đứa bé trai kháu khỉnh chào đời trên đôi tay mình, nỗi đau của chị mới được xoa dịu. Chị chờ ngày đứa bé cứng cáp, chọn ngày lành để đón con về.
Ngày lành, lòng chị vui như mở hội, khi nghĩ rằng chỉ tối nay thôi, trong ngôi nhà ấm áp của chị sẽ lại có tiếng cười của trẻ con, trên chiếc giường của vợ chồng chị, sẽ lại có mùi thơm nồng của con trẻ, hai vợ chồng chị sẽ lại được dụi đầu, cùng thơm vào hai bên má phúng phính của con…
Nhưng rồi, giấc mơ hạnh phúc của chị tắt nghẹn khi nhìn cảnh người mẹ trẻ nước mắt như mưa trước giờ giao con. Tiếng khóc trẻ thơ xé lòng, và đôi mắt da diết như đôi mắt của hai đứa con chị trong phút giây tuyệt vọng khi phải rời xa mẹ, đã làm chị thay đổi quyết định.
Lại một ngày lành, chị cùng chồng đến tòa án, làm thủ tục thuận tình ly hôn. Sau bản án ly hôn, hai chiếc gối trên giường của chị vẫn vẹn nguyên hơi ấm. Chỉ khác, người đàn ông đầu gối tay ấp với chị bấy lâu, trên danh nghĩa đã là chồng của người khác. Chồng của người đã đẻ thuê cho chị.
“Một đứa bé có đầy đủ tên cha mẹ trên tờ giấy khai sinh của mình, một đứa bé được lớn lên bên cha mẹ, tôi nghĩ, thế là “lãi” quá nhiều so với những thiệt thòi của riêng mình mà tôi đánh đổi", chị chỉ thanh minh như thế trước những lời trách cứ, chê bai của mọi người về sự “dại dột” của mình.
![]() |
Ảnh minh họa. Nguồn internet. |
Hơn chục năm đã trôi qua, chị đi về lẻ bóng. Nỗi buồn không giấu nổi trong đôi mắt, trong dáng vẻ của người đàn bà giàu có. Chị bảo, cái thời ấy, chị chỉ nghĩ gầm trời này có mỗi mình đi nhờ người làm vợ cho chồng. Bởi thế, cũng chỉ có vợ chồng chị biết cái bí mật động trời này, nên không ai có thể góp ý, bảo ban cần làm cách nào cho đúng. Khi tôi hỏi những cảm xúc của chị về chuyện đẻ thuê đã được luật hóa, chị cười chua chát và tiếc nuối.
Tôi đã mất quá nhiều bởi sự thiếu hiểu biết. Giá như ở cái thời đó, mọi thứ được rõ ràng như bây giờ, có lẽ gia đình tôi đã khác, cuộc đời tôi đã khác. Sự bần cùng khiến các cặp vợ chồng phải tính đến chuyện nhờ người khác mang thai hộ mình. Pháp luật cho phép nhờ người mang thai hộ, như một giải pháp nhân hậu đối với quyền được làm cha, làm mẹ của các cặp vợ chồng không thể sinh con. Thực tế có rất nhiều cặp vợ chồng không thể sinh con, kể cả nhờ cậy đến các biện pháp tiên tiến nhất của y học. Và khi đó, có chẳng có gì tuyệt vời hơn khi có một người hoài thai giúp mình một mầm sống.
Thực tế có không ít trường hợp rơi vào hoàn cảnh éo le như anh chị. Khi không thể sinh con, họ đã phải tìm đến người mang thai hộ để có một đứa con. Tuy nhiên, khi luật pháp không thừa nhận, mọi việc đều diễn ra lén lút, và nhiều điều đáng tiếc đã xảy ra.
(Theo Lan Tường/PLVN)" alt="Nhường chồng cho gái đẻ thuê"/>