当前位置:首页 > Công nghệ > Nhận định, soi kèo Dempo SC vs Aizawl FC, 18h00 ngày 24/3: 3 điểm nhọc nhằn 正文
标签:
责任编辑:Thể thao
Nhận định, soi kèo Vancouver Whitecaps vs Chicago Fire, 09h30 ngày 23/3: Duy trì mạch toàn thắng
Tin sao Việt 9/9: Mẹ con 'Nguyệt thảo mai' Hà Hương hốt hoảng vì động đất
Huyền My: 'Cảnh nóng của tôi được khán giả Myanmar cover nhiều nhất'
Nhận định, soi kèo Rosenborg vs AIK Solna, 17h30 ngày 22/3: Trận đấu tổng duyệt
Trong lúc thầy giảng, có đứa tranh thủ đem sách toán ra làm bài tập, có đứa nhẩm tới nhẩm lui một bài thơ chưa kịp thuộc, có đứa lôi giấy ra hý hoáy vài câu bậy bạ rồi chuyền nhau cười khúc khích, có đứa ngồi lơ đễnh làm… thơ, có đứa ngồi ỉ ê tâm sự, thật hiếm có ai chịu ngồi nghe một cách chăm chú và nghiêm túc.
Thầy nhìn thấy tất cả những điều chúng tôi làm, dĩ nhiên là nhiều hơn những gì tôi kể. Có khi thầy la mắng chúng tôi, có khi thầy ghi những chữ “B”, “C” to tướng vào sổ đầu bài, có khi thầy chỉ ngồi im lặng, cũng có khi thầy giả vờ thản nhiên như không có chuyện gì, và tiếp tục giảng.
Đôi lúc chúng tôi cũng hối hận khi bị thầy la, khi thấy thầy buồn. Nhưng sự vô tư của tuổi học trò không cho phép chúng tôi nghĩ nhiều hơn thế. Cảm giác áy náy trôi qua thật nhẹ nhàng, chúng tôi lại tiếp tục những giờ học như thế mà chưa một lần kịp nhìn sâu vào mắt thầy…
Năm lớp 12, các môn phụ kết thúc sớm để dành nhiều thời gian hơn cho các môn chính sẽ thi tốt nghiệp và đại học. Ngay cả chương trình giáo dục cũng đã phân biệt môn chính, môn phụ như thế cơ mà! Chúng tôi có một buổi để ôn tập môn giáo dục công dân. Ngay khi thầy bước vào, cả lớp đã nhao nhao hỏi ôn bài nào vậy thầy, thầy có cho câu hỏi cụ thể không, thầy giới hạn ít ít thôi để tụi em còn ôn thi mấy môn khác nữa…
Thầy đọc tên các bài cần học, mắt liếc vội qua những chiếc bàn ngổn ngang nào sách toán, sách lý, máy tính, compa, thước kẻ… Có vẻ như chỉ cần chờ thầy đọc xong nội dung ôn tập, chúng tôi sẽ không còn quan tâm đến sự tồn tại của thầy trên bàn giáo viên nữa.
Bỗng dưng thầy đi tới giữa lớp và nói: “Hôm nay là buổi học cuối cùng, sau này các em sẽ không phải học giáo dục công dân nữa, và có thể cũng không gặp lại tôi nữa. Hôm nay, tôi không giảng bài mà chỉ muốn kể chuyện. Các em có muốn nghe không?”.
Ban đầu, chúng tôi sững sờ vì bất ngờ, nhưng ngay đó lại hò reo thích thú vì được “danh chính ngôn thuận” ngồi… chơi và hóng chuyện.
Còn nhớ, chuyện của thầy xoay quanh một câu hỏi trắc nghiệm có thưởng ở nước Pháp: “Nếu như cung điện Louvre không may bị cháy và bạn chỉ có thể cứu một bức danh họa duy nhất, vậy bạn sẽ chọn bức danh họa nào?”.
Phần lớn mọi người đều trả lời là sẽ cứu bức Mona Lisa, một trong những bức danh họa quý nhất của bảo tàng. Thế nhưng, giải thưởng đã được trao cho Jules Verne - một nhà văn nổi tiếng của Pháp. Jules Verne trả lời rằng ông sẽ cứu bức tranh gần cửa thoát hiểm nhất.
Vì Mona Lisa được trưng bày ở tầng hai, khi hỏa hoạn xảy ra, trong tình trạng hỗn loạn ai cũng đều đổ xô ra ngoài mong thoát thân, nếu ai đó chạy ngược dòng người, sau đó chạy thẳng lên lầu hai thì có lẽ chưa kịp chạm đến bức tranh Mona Lisa anh ta đã bị thiêu cháy rồi.
Thế nên, trong tình huống này, trước hết bạn phải tìm cho ra cửa thoát hiểm để bản thân an toàn trước, sau đó nếu bạn tiện tay giật được bức tranh nào thì mới cứu lấy bức tranh ấy.
Thầy nói, trong cuộc sống, con người luôn phải đối mặt với những sự lựa chọn, và càng lớn lên thì sự lựa chọn sẽ càng phức tạp hơn. Chúng ta cần phải xác định cho mình một thứ tự ưu tiên để thực hiện. Khi đã biết điều gì là quan trọng nhất với mình, chúng ta sẽ thoải mái hơn với những lựa chọn và bình tĩnh hơn trước những khó khăn.
![]() |
Ảnh minh họa |
Thứ tự ưu tiên ấy không cần thiết phải xếp theo tiêu chí cụ thể nào, mà chỉ cần phù hợp với hoàn cảnh và trái tim của mình là đủ. Chẳng hạn, thầy đã từ bỏ những cơ hội nghề nghiệp ở Sài Gòn để về dạy một “môn phụ” ở một trường huyện nghèo, là vì thầy đã đặt một việc khác lên trước thứ tự ưu tiên về nghề nghiệp của mình.
Thầy cũng rất buồn khi thấy học sinh không thích, thậm chí xem thường môn thầy dạy, nhưng thầy luôn cố gắng chấp nhận thực tế ấy. Thầy quyết định về quê dạy học là để tiện chăm sóc cho người mẹ tật nguyền của mình, nên với thầy, được ở bên cạnh mẹ mới là quan trọng nhất.
“Thầy không trách các em, vì có lẽ mãi mãi môn giáo dục công dân sẽ không bao giờ được xếp vào những mục quan trọng nhất trong thứ tự ưu tiên của học sinh. Tuy nhiên, thầy mong là trong cuộc sống sau này, các em sẽ luôn bình tĩnh để lập ra các bảng thứ tự ưu tiên hợp lý và thực hiện tốt những lựa chọn của mình”.
Cả lớp chăm chú lắng nghe câu chuyện và những lời chia sẻ của thầy. Đó là giờ học giáo dục công dân nghiêm túc nhất, cũng là giờ học ấn tượng nhất trong ba năm cấp ba của chúng tôi. Giờ đây, khi bị ai đó từ chối lòng nhiệt tình của mình, tôi lại nhớ đến ánh mắt lạnh lùng và xa xăm của thầy mỗi khi chúng tôi học hành lơ đễnh.
Nhà thầy cũng lạnh như cái vẻ bề ngoài của thầy vậy, cửa luôn im ỉm khóa vào những ngày mà các thầy cô khác ríu rít đón học trò, nên học sinh thường không dám đến thăm thầy. Tôi cũng vậy. Tôi không sợ thầy, cũng không ghét thầy, chỉ nghĩ chắc thầy có lý do riêng nào đó.
Mười năm xa nhà tôi chỉ biết về thầy qua những lời kể, những câu chuyện. Tôi day dứt khi nghe tin về nỗi mất mát lớn lao thầy phải chịu đựng, và an tâm, nhẹ nhõm khi biết quanh thầy còn có những niềm vui đáng sống, để thầy vững tin hơn.
![]() |
Ảnh minh họa |
Thời gian cứ trôi qua, tết năm nào tôi cũng về nhà và nhen nhóm ý định thăm thầy, nhưng rồi ý định đó cứ thoáng qua, thoáng qua… Tôi sợ thầy không còn nhớ tôi nữa, tôi sợ thầy lạnh lùng, tôi sợ tôi cũng chỉ là một trong rất nhiều đứa học trò bé bỏng mà thầy nhanh chóng quên đi để dạy tiếp những thế hệ sau đó. Cứ như thế, tôi chưa từng bước chân vào ngôi nhà im ỉm ấy.
Có những khi áp lực của công việc, của học hành, của những mối quan hệ, của những trải nghiệm thực tế… đã khiến tôi nghẹt thở muốn từ bỏ tất cả. Nhưng rồi nhớ đến thầy, làm theo lời dạy ấy, tôi đã vững chãi hơn với những khó khăn của mình.
Cuộc sống như một chiếc bập bênh, và sự dập dềnh của nó khiến người ta luôn lơ lửng giữa hai miền quên – nhớ. Trong tôi, ký ức về thầy và bài học ấy mãi mãi sẽ chỉ ở miền nhớ.
Vì trong đời luôn cần đến những thứ tự ưu tiên, kể cả ký ức.
(TheoXuân Dung/Dân Trí)
" alt="Bài học về thứ tự ưu tiên"/>Chiến Thắng: Con vợ đầu vào đại học, con vợ ba mới chào đời
'Quỳnh búp bê' tập 15: Ơn giời, Cảnh hôn Quỳnh rồi
Nổi tiếng từ khi còn rất trẻ, Vũ Cẩm Nhung lẽ ra có thể tỏa sáng trên sàn diễn quốc tế, nhưng cô đã chọn một con đường khác, đó là kinh doanh. Cô hiện là Phó tổng giám đốc một công ty chuyên về ngành hàng dược mỹ phẩm.
Sở hữu biệt thự rộng 500m2 ở Phú Mỹ Hưng, có người chồng thành đạt lại yêu thương hết mực, tuy nhiên, ít ai biết, cựu siêu mẫu từng có khoảng thời gian đằng đẵng 9 năm mong con và từng mất 2 bé sinh đôi khi đang mang bầu 5 tháng.
Vẫn giữ giọng Bắc dù đã vào Sài Gòn hơn 20 năm, Vũ Cẩm Nhung đã không còn vẻ lạnh lùng như trước kia mà thay vào đó là nụ cười tươi tắn, rạng ngời của một người phụ nữ viên mãn khi có mọi điều mà bao người mơ ước.
![]() |
Vũ Cẩm Nhung: 9 năm mong con, chồng chưa lần nào buông tay tôi |
Chồng tôi nổi trội với cá tính của một quý ông
- Chị đang sở hữu một cuộc sống viên mãn với chồng giàu có thành đạt, con cái xinh đẹp, đáng yêu, nhưng rất kín tiếng với truyền thông, vì sao vậy?
Tôi kỹ tính và e ngại sự phô diễn cuộc sống riêng tư nhiều. Facebook tôi cũng mới bắt đầu chơi và chọn đây là kênh chia sẻ về phong cách thời trang của cá nhân là chính.
- Chị và chồng làm cùng công ty điều này vừa có thuận lợi nhưng cũng bất lợi vì cảm giác đối phương luôn "theo dõi" mình?
Ông xã tôi là người điều hành chung tập đoàn, tôi quản lý ngành hàng mỹ phẩm, công việc tương đối độc lập. Tôi cho rằng đó là điều thuận lợi bởi nếu gần quá sẽ nhàm, nếu xa quá sẽ khó hiểu cho nhau. Chồng tôi là người rất tình cảm và trọng tình nghĩa. Anh nổi trội với cá tính của một quý ông. Có lẽ bởi vậy mà anh luôn cưng chiều vợ và các con!
Với nhiều người phụ nữ việc chồng hay đi công tác sẽ có những mối lo, nhưng tôi thì khác. Tôi không lo lắng đối với những việc không nắm bắt được. Tôi chỉ muốn tập trung vào từng ngày khi gia đình bên nhau, từng niềm vui nhỏ bé, đơn giản sẽ nhân dần lên thành hạnh phúc...
- Chị và chồng kết hôn rất lâu mới có con, khoảng thời gian chờ đợi ấy chị có gặp áp lực từ gia đình hay xã hội?
Chắc chắn là có, nhưng thật may mắn là khi đó tôi hóa giải được nó. Có lẽ điều lớn nhất là tôi khi đó còn trẻ nên nghĩ tuổi trẻ với sức khoẻ tốt, sự lạc quan... giúp mình vượt qua nhẹ nhàng hơn. Khi mãi vẫn chưa thể có con, áp lực đến tôi đối diện bằng cách gạt những suy nghĩ đó qua bên chỉ nghĩ tới công việc, sự vui vẻ... cứ như vậy tôi bỏ nỗi lo đi để sống.
Tôi phải nói rất thật rằng nếu không có chồng, tôi nghĩ mình khó có sự mạnh mẽ để cố gắng lâu như vậy. 9 năm với biết bao khổ đau nhưng ông xã chưa một lần buông tay tôi. Anh tìm hiểu mọi thông tin hữu ích và tốt nhất. Anh cũng là người chuẩn bị mọi việc, hết lần này tới lần khác để tôi thấy con đường đi tiếp nhẹ nhàng và thoải mái.
- Giai đoạn bị hỏng thai, chị đã vượt qua như thế nào?
Tôi được mẹ chăm sóc sức khoẻ rất kỹ lưỡng và chu đáo như bao bà đẻ khác. Một ngày tương đối bận rộn với nghệ bôi trát khắp người, gen bụng và xem phim bộ. Bên cạnh đó chúng tôi xác định 6 tháng sau sẽ tiếp tục cố gắng có con.
Sau khi nghỉ ngơi 2 tuần, tôi ra ngoài mua sắm và đi ăn, thư giãn. Ba tuần, tôi quay lại với công việc và dần dần nhịp độ sống vui vẻ, lạc quan trở lại với gia đình tôi.
![]() |
Con trai và con gái của Vũ Cẩm Nhung. |
- Hành trình nuôi hy vọng có con sau đó, chị nhớ chứ?
Tôi không nhớ hết nổi mình đã tiêm bao lần bởi tôi đã ngừng đếm sau một thời gian dài nỗ lực. Sau này, chồng tôi đã gửi cho tôi một tấm hình, một em bé IVF nằm giữa hàng trăm kim tiêm, khi đó tôi mới giật mình nhớ lại rằng mình đã tiêm nhiều mũi tới vậy sao!
- Trải qua nhiều sóng gió chắc chị không bao giờ quên được lần đón con trai đầu lòng chào đời?
Quá thiêng liêng! Và tới tận bây giờ, tôi vẫn tưởng như đây là một giấc mơ. Phải đến khi bế con trên tay, tôi đã cảm nhận được sâu sắc: mình đã là đàn bà trọn vẹn, đúng nghĩa, mình đã được làm mẹ. Đó là một hành trình trường kỳ nhưng vô cùng đặc biệt!
- Chị gặp khó khăn gì khi nuôi con lần đầu?
Tôi may mắn vì luôn có mẹ bên cạnh. Mẹ là người giúp tôi nuôi hai bé. Trộm vía, con trai đầu của tôi dễ nuôi. Bé gái sau hiện mới 10 tháng, nhõng nhẽo hơn anh trai chút. Bố mẹ chồng tôi cũng ở gần nhà, ông bà luôn hỗ trợ khi các con cháu cần.
- Chị là người Bắc, chồng là người Nam, điều đó ảnh hưởng thế nào đến cách dạy con của hai người?
Tôi có chỉnh giọng Bắc cho con vì tôi yêu giọng Bắc của mình, còn cách giáo dục tôi kết hợp, điều chỉnh cho phù hợp với quan điểm và xu hướng tốt đẹp của thời đại mới. Gia đình tôi dạy con thưa gửi, lễ nghi theo truyền thống người Việt, bên cạnh đó chúng tôi tối đa sự chia sẻ quan điểm cá nhân cùng con. Chúng tôi sẽ ủng hộ con từng ngày, lên từng lớp, và không đặt bất cứ sự kỳ vọng hay áp lực để trở thành một ai đó đối với con mình.
Sau này nếu con giỏi, đủ khả năng thì học đại học nước ngoài, còn nếu không thì học ở Việt Nam. Tôi mong con mình sau này dù có học ở đâu nhưng sẽ về Việt Nam sống cùng bố mẹ. Đối với chúng tôi, trước tiên và cuối cùng mong ước các con trở thành người tử tế, trọng tình nghĩa! Không vì đời sống vật chất này mà đánh mất cốt cách gia đình và tình người.
![]() |
Nụ cười hạnh phúc của Vũ Cẩm Nhung. |
- Xinh đẹp, nổi tiếng lại có chồng giàu có, con cái đủ nếp đủ tẻ, chị đã vừa ý?
Tôi vẫn luôn quan niệm, cuộc sống của tôi hoàn hảo từ trẻ đến giờ. Được sinh ra là con của ba mẹ tôi, có được công việc tốt để phấn đấu không mệt mỏi. Tôi có cơ hội để làm việc, có chồng tốt, có nhà để ở, từng bước phấn đấu và đạt được nhiều điều như mong ước. Đời người không nói trước được tương lai nhưng tôi hạnh phúc trong hiện tại, giờ có được hai con, được sống gần ba mẹ ruột của mình, có chồng ở bên... tiếp tục có công việc để làm, vậy là quá hạnh phúc rồi!
Người mẫu trẻ tôi thích Hoàng Thùy
- Từng là siêu mẫu một thời, chị có quan tâm nhiều đến lĩnh vực thời trang, người mẫu hiện nay?
Tôi không theo dõi nhiều nhưng thấy các bạn trẻ cá tính, vóc dáng đẹp, chuyên nghiệp và có ê kíp riêng hỗ trợ. Trong số các người mẫu, tôi thích Hoàng Thùy, tôi thấy đó là một người mẫu có khuôn mặt đẹp và khác biệt, rất phù hợp với chuẩn của một người mẫu quốc tế.
- Là một siêu mẫu đẳng cấp một thời, cát sê của chị lúc đó ra sao?
Thời đó, khi tôi diễn ở Hà Nội, một buổi diễn trung bình 500 ngàn. Cao hơn khoảng 1 tới 2 triệu một buổi trình diễn. Các show quảng cáo sẽ tính tới trăm đô la trở lên.
- Thời của chị chuyện người mẫu bán dâm hay đi khách có ồn ào như bây giờ?
Việc này tôi không rành, ngay cả bây giờ tôi chỉ nghe đồn. Tôi nghĩ, đây là câu chuyện rất cá nhân, phụ thuộc lớn vào cốt cách của từng người.
![]() |
Vũ Cẩm Nhung thời "mặt lạnh" đã được thay bằng những nụ cười tươi tắn. |
- Thế hệ của chị, những người đẹp như Thúy Hằng - Thúy Hạnh, Thu Hương giờ ai cũng thành công… Chị còn giữ liên lạc với họ?
Chúng tôi vẫn thỉnh thoảng gặp nhau. Bây giờ, những người đẹp nổi danh thế hệ 7X và đầu 8X rất thân thiết. Chúng tôi thường gặp gỡ, hàn huyên, chia sẻ nhiều điều trong cuộc sống. Lớp người đẹp thế hệ tôi giờ đều khá thành công, có vị trí trong xã hội và cuộc sống hạnh phúc.
Là một doanh nhân, phong cách chị định hướng cho mình là gì?
Là một người phụ nữ trưởng thành với nhiều trải nghiệm, tôi yêu sự thanh lịch nhưng phải nổi bật và khác biệt, đôi chút nhấn nhá thêm trong màu sắc hay phụ kiện sẽ giúp tôi thể hiện được thông điệp nữ quyền rõ ràng trong từng trang phục của mình. Tôi luôn tự làm khó cho chính bản thân bởi tôi không cho phép mình rập khuôn.... luôn mới mẻ đó cũng là phong cách của tôi.
Ngoài ra, phụ nữ cần phải đẹp, làm đẹp cho bản thân mỗi ngày sẽ là một vũ khí lợi hại khác biệt để giúp phụ nữ thành công và hạnh phúc hơn rất nhiều. Và chắc chắn đừng nói ''không'' với tập thể dục thể thao. Một sức khoẻ tốt sẽ giúp mình bền bỉ và lạc quan hơn trong cuộc sống này.
Tâm An
Ảnh: Huy Ngô
Là người đẹp nổi tiếng trên sàn catwalk thập niên 90, khi bước vào thương trường, Vũ Cẩm Nhung tự cho mình quyền được đam mê, thỏa sức sáng tạo ra những dòng mỹ phẩm cá tính và nổi bật.
" alt="Vũ Cẩm Nhung: 9 năm mong con, chồng chưa lần nào buông tay tôi"/>Vũ Cẩm Nhung: 9 năm mong con, chồng chưa lần nào buông tay tôi