您现在的位置是:Ngoại Hạng Anh >>正文
Soi kèo góc Atalanta vs Bologna, 17h30 ngày 13/4: Thế trận căng thẳng
Ngoại Hạng Anh53人已围观
简介 Hồng Quân - 12/04/2025 22:07 Kèo phạt góc ...
Tags:
相关文章
Nhận định, soi kèo Shenzhen Peng City vs Changchun YaTai, 19h00 ngày 15/4: Nối tiếp niềm vui
Ngoại Hạng AnhHồng Quân - 14/04/2025 18:54 Nhận định bóng đ ...
阅读更多Lô ma túy hàng chục tỷ đồng trên xe máy
Ngoại Hạng AnhKhoảng 4h ngày 1/12, Bộ đội biên phòng Hà Tĩnh phối hợp với lực lượng liên ngành mật phục trên quốc lộ 8A đoạn qua xã Sơn Kim 1, huyện Hương Sơn, bắt quả tang Trung, 55 tuổi, trú huyện Can Lộc, đang chở hai bao tải đựng ma túy. Nhà chức trách cáo buộc, Trung định tăng ga bỏ chạy song bị siết vòng vây, khống chế giữa đường. Lực lượng chức năng thu 52 kg ma túy đá và ketamin "ngụy trang" trong các túi trà.
">
...
阅读更多Bà mẹ U50 Hàn Quốc gây sốt khi hạ sinh con thứ 9, được thị trưởng đến chúc mừng
Ngoại Hạng AnhBà mẹ U50 Kang Min-jeong đã sinh đứa con thứ 9.
Vậy là vợ chồng chị Kang hiện có 6 con gái và 3 con trai. Chồng của Kang không giấu nổi niềm hạnh phúc: “Tôi biết rằng ngày nay nhiều cặp vợ chồng phải chịu gánh nặng sinh con và nuôi dạy con cái. Tuy nhiên, tôi cảm thấy những khó khăn ấy rất nhỏ so với niềm vui khi được sinh ra và nuôi dạy một đứa trẻ lớn khôn. Tôi vui khi nhìn các con lớn lên thay vì nghĩ rằng thật khó để nuôi dạy chúng vì tôi có nhiều con”.
Được biết, cặp vợ chồng ban đầu chỉ dự định sinh 3 con. Chị Kang sinh con gái đầu lòng năm 2006, 3 năm sau sinh con gái thứ 3. Tuy nhiên, đến lần mang thai thứ 3, cô sinh liền 3 bé gái, số con đã tăng lên 5.
Trong 3 lần mang thai tiếp theo, chị sinh thêm 2 bé trai và 1 bé gái. Với sự xuất hiện của cậu con trai út lần này, vợ chồng Kang đã nâng tổng số con lên 9 người.
Để kỷ niệm sự kiện đặc biệt này, bệnh viện Sanbon Jeil đã quyết định miễn toàn bộ chi phí sinh nở và nằm viện. Bệnh viện này chính là nơi chào đời của 8 trong số 9 đứa trẻ.
Ông Kim Seong-jae (áo vest đen), thị trưởng thành phố Uiwang-si đến thăm và chúc mừng gia đình.
Ông Kim Seong-jae, thị trưởng thành phố Uiwang-si, đã đích thân đến bệnh viện để thăm hỏi ngay ngày 4/8 và trao quà chúc mừng.
Thị trưởng Kim nói: "Tôi hoan nghênh và tôn trọng bà mẹ đã sinh đứa con thứ 9 trong thời đại mà các mẹ được gọi là những người yêu nước ngay cả khi chỉ sinh 2 đứa con. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để tạo ra một môi trường thuận lợi cho các bà mẹ nuôi dạy và chăm sóc con cái".
Ngoài ra, gia đình chị Kang dự kiến sẽ nhận được 5 triệu won (tương đương gần 90 triệu VNĐ) tiền khuyến khích sinh con, 1 triệu won (gần 18 triệu VNĐ) chi phí chăm sóc sau sinh và hỗ trợ cho nhân viên chăm sóc sức khỏe bà mẹ sau sinh, 500.000 won (9 triệu VNĐ) cho chi phí chăm sóc sau sinh ở tỉnh Gyeonggi-do và 2 triệu won (36 triệu VNĐ) tiền phiếu gặp mặt lần đầu.
Ông Ha Eun-ho, thị trưởng thành phố Gunpo, nơi chị Kang sinh con và ông Hyung-joo Jeon - Giám đốc điều hành Quỹ Văn hóa Gunpo đang lên kế hoạch quyên góp quỹ khuyến khích sinh nở để hỗ trợ về mặt sức khỏe và tinh thần cho cả 2 mẹ con.
Hàn Quốc đang bước vào kỷ nguyên tỷ lệ sinh thấp kỷ lục. Mặc dù chính phủ và chính quyền các địa phương đưa ra nhiều chính sách hỗ trợ để khuyến khích sinh con, thậm chí cung cấp cả nhà ở đặc biệt cho gia đình đông con, nhưng số người lựa chọn không kết hôn và không sinh con ngày càng tăng.
Theo Phụ nữ Việt Nam
Cô gái trẻ ăn kiêng giấu bụng bầu, sinh con 9 ngày lén gia đình đi làm
Áp lực kinh tế, cô gái trẻ phải ăn kiêng để giấu bụng bầu, lưu diễn cho đến tháng thứ 8 của thai kỳ. Vậy mà, chỉ sau 9 ngày sinh con, cô lén gia đình nhận việc và đi làm trở lại.">...
阅读更多
热门文章
- Kèo vàng bóng đá Arsenal vs Brentford, 23h30 ngày 12/4: Khó cho Pháo thủ
- Tết Trung Thu 2021 là ngày nào? Nguồn gốc, ý nghĩa Tết Trung thu
- BTV Diệp Anh lần đầu trải lòng sau một năm rời VTV
- Tranh cãi gay gắt giữa GS Lân Dũng và các bạn trẻ về sống thử
- Siêu máy tính dự đoán Atalanta vs Bologna, 17h30 ngày 13/4
- Lần đầu trưng bày ảnh cổ về Hạ Long
最新文章
-
Nhận định, soi kèo Domzale vs Radomlje, 22h30 ngày 14/4: Khách ‘tạch’
-
Tờ giấy “một cung đường hai điểm đến” cho phép tôi thỉnh thoảng đi từ nhà đến trường làm nhiệm vụ. Cung đường bình thường chỉ 10 phút rộn ràng, nhưng giờ với tôi là rất căng thẳng. Vì đã chặn chốt nhiều hẻm nên tôi luôn phải đi qua 2-3 bệnh viện lớn của thành phố trên con đường ấy. Gần 3 tháng nay, tôi lần lượt chứng kiến các bệnh viện từ phong tỏa, đến ngăn đôi, rồi dần dần chuyển sang chuyên trị Covid-19, chứng kiến xe cấp cứu xếp hàng ở cổng bệnh viện, có hôm thấy cả bệnh nhân thở khó nhọc trên xe. Giờ thì trước cổng bệnh viện không chỉ có xe cấp cứu, mà có cả một xe của trại hòm chờ sẵn.
Nói chuyện nhà gần bệnh viện, tôi phải cảm ơn bác trưởng ban tuyên giáo Thành phố Hồ Chí Minh lắm. Cách đây mấy hôm bác cho ý kiến các xe cấp cứu chỉ nháy đèn không nên hú còi nữa nếu đường không có ai, bởi tiếng xe liên tục hú trong không gian yên tĩnh đến lặng người thực sự là nỗi ám ảnh đối với dân Sài Gòn.
Cung đường bình thường chỉ 10 phút rộn ràng, nhưng giờ với tôi là rất căng thẳng. Ngày nào tôi cũng tập yoga trên tầng, nhưng đến đoạn tọa thiền tập thở thì lâu lắm rồi tôi không làm được, vì đếm nhịp thở cũng là đếm tiếng còi xe, thấy tần suất mà lòng nặng trĩu. Mấy nay nhờ bớt tiếng còi xe nên có hôm tôi được nghe tiếng gió, tiếng chim hót lanh lảnh giữa lúc 11h, gọi là “trưa trầy trưa trật”, hót gì nữa không biết, cứ làm như mới sáng ban mai.
Hôm nọ cô bạn thân tôi hỏi thăm và nói "Thôi giờ cứ cầu mong không dính bệnh mày ạ". Tôi trả lời “Mày ơi, giờ mong ước của dân Sài Gòn “cụ thể” hơn nhiều lắm: mong không bị F0, bị thì nhẹ, nặng thì được hỗ trợ, nặng hơn thì được nằm viện, nằm viện thì có phương tiện cấp cứu, và lỡ có sao thì mọi việc được chu toàn, không phải chờ đợi lạnh lẽo ở container…, đau lòng cả người đi và người ở lại.
Mọi người nghe một ngày mấy ngàn ca nhiễm, mấy trăm ca tử vong đều thấy sợ phải không, nhưng với người Sài Gòn bây giờ, đó không chỉ là các con số nữa mà là người thân, đồng nghiệp, bạn bè, sinh viên, những cái tên, những con người cụ thể, những ký ức rất rõ ràng.
Tết này, đã có hàng ngàn người lớn tuổi ở Sài Gòn không thể cùng con cháu đón Tết sang, cũng có nhiều bạn trẻ không còn được tiếp tục những ước mơ hay chỉ đơn giản là không được uống cà phê vỉa hè và ăn cơm tấm bánh mì nữa.
Tôi cảm nhận rõ ràng Covid-19 ngày càng siết chặt thành phố. Cách đây hơn một tháng, thành phố “băng bó” thấy thương, giờ thì rào kẽm gai chia vùng, đỏ thì lo lắng và xanh cũng bất an, màu có thể đổi bất kỳ lúc nào nếu chủ quan. Mình có ở vùng xanh mà người thân ở vùng đỏ thì cũng làm sao yên lòng được.
Cách đây hơn một tháng, thành phố “băng bó” thấy thương, giờ thì rào kẽm gai chia vùng, đỏ thì lo lắng và xanh cũng bất an. Những ngày đầu nỗi lo âu cũng trọng đại lắm, lo dự án giảm tốc độ triển khai, lo giảm thu nhập, lo biết bao giờ mới được tung tăng đi lại như xưa. Giờ đây nỗi lo trở nên “nhỏ mọn” hơn nhiều, lo tuần tới có đủ đồ ăn không, máy giặt máy bơm máy lạnh trong nhà lỡ hỏng làm sao sửa. Thậm chí, chị em còn lo… đến tháng không có gì mà dùng khi không đi siêu thị và cửa hàng tiện ích được nữa.
Tôi nhớ có hôm hai đứa con tôi đang nô đùa, chạy ầm ầm ở cầu thang thì bị tôi quát ầm ĩ, bắt ngồi im, chơi ipad cũng được nhưng không được chạy nhảy, đơn giản lúc đó có ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi “Lỡ ngã gãy tay chân sao đi bệnh viện được?". Thấy chúng ngơ ngác tôi biết mình vô lý, nhưng đó là thực tế chúng tôi đang phải đối mặt.
Nhớ lại năm ngoái cũng thời điểm này tôi bị bệnh, chần chừ tự chữa mãi rồi đi mới đi khám và chữa trị khá lâu, tôi rùng mình chợt nghĩ nếu là năm nay, chắc tôi đã không dám đi bệnh viện và có thể bị nặng hơn rất nhiều.
Tâm trạng tôi những ngày này thất thường, nhiều khi mới vui lên được chút thì lại chùng xuống vì những tin nhắn buồn. Nhiều hôm nấu được món ngon, nồi phở bò giữa mùa khan hiếm, chưa kịp khoe trên Facebook thì nhận tin nhắn “em ơi, chị ơi,… đã F0 rồi, nhà em phong tỏa rồi, em trai chị ý, mẹ bạn ấy đã mất rồi”, thế là chả còn muốn viết gì nữa, nói gì nữa. Im lặng hình như là sự nể trọng đối với nỗi buồn, nỗi đau trong thời điểm này.
Sài Gòn, những ngày này đường phố vắng lặng, đìu hiu. Lâu lắm không thấy mình viết gì, nhiều người thân, bạn bè ở Hà Nội, ở cả châu Âu cũng lo lắng. Chị tôi cứ len lén xem có “dấu xanh” Facebook biểu hiện nó đang "online" không, thấy xanh thì đoán nó chắc còn ổn. Có bạn sốt ruột quá hỏi chị ơi, không thấy chị viết gì, chị có ổn không? Bé ơi, em sao rồi?
Thực lòng là mình chẳng biết phải trả lời sao, cũng không dám nói rằng “Em ổn”.
Em còn là người may mắn so với bao người cơ cực ngoài kia, em đã được tiêm vắc xin, em vẫn đang có việc làm, thậm chí rất bận, em còn đủ tiền và thạo việc đi chợ online nên chưa thiếu ăn, nhưng em ổn sao được khi thành phố của em, trường của em, công ty đối tác, bạn bè, người thân quen, đang đối mặt với dịch bệnh với vô vàn khó khăn hiện tại và cả tương lai.
Nhưng, ngoài lúc “vừa đi vừa nín khóc”, người Sài Gòn vẫn phải sống, phải làm việc nhiều hơn để thích nghi với nhiều thay đổi, thậm chí cũng bắt đầu phải nghĩ đến những việc cần làm khi dịch bệnh thuyên giảm.
Than vãn, sợ hãi, trách móc chắc chắn không phải là giải pháp, thậm chí còn gây tổn thương thêm, đặc biệt việc chỉ trích khi chưa có thông tin đầy đủ và khách quan là điều tối kỵ.
Nếu không ở tuyến đầu, việc mình cần làm lúc này là cố gắng trở thành một trong những tuyến sau bình tĩnh và yên ổn nhất. Ít nhất là tự lo cho mình thật tốt để không ai phải giúp mình, khỏe hơn thì có thể tham gia các hoạt động thiện nguyện có tổ chức tốt, giúp người khó khăn hơn, yếu hơn, thậm chí ngồi nhà và gửi chút đóng góp cho tuyến đầu cũng là việc nhỏ có thể làm.
Nếu không ở tuyến đầu, việc mình cần làm lúc này là cố gắng trở thành một trong những tuyến sau bình tĩnh và yên ổn nhất. Y tế thực sự quá tải, cố gắng đừng để phải gặp họ lúc này, cố gắng tự học, tự đọc những thông tin chuẩn xác và tin cậy để không hoảng loạn. Cứ nói rằng số liệu không đúng đâu, nhưng tôi theo dõi bản đồ Covid TP.HCM hàng ngày, tôi thấy số F0 được cập nhật kỹ tới từng khu phố, có thể hơi chậm, nhưng có đấy, nhờ đó mà tôi biết hẻm nhà tôi có bao nhiêu ca và phát hiện ngày nào.
Công việc nhiều khó khăn, nhiều thứ không như ý, nhưng cứ cố làm, cố giúp nhau và hỗ trợ nhau, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.
Cuộc sống cũng cần sự đổi thay mạnh mẽ, những việc xưa mình làm bị coi là “hâm”, bị mắng “sạch cho lắm vào nên hay ốm”, giờ cũng thành cẩm nang tự bảo vệ mình mà các bác sỹ chia sẻ. Đấy là phải “rửa tiền mặt” bằng xà phòng, rửa trứng trước khi bỏ vào tủ lạnh, xịt khuẩn bao bọc rau trước khi cất, phơi đồ vật dưới nắng 15-20 phút trước khi mang vào nhà.
Tôi thậm chí còn ưu tiên ăn trái cây có vỏ và rửa sạch vỏ trước khi gọt, bởi các ca nhiễm từ siêu thị, từ thức ăn trực tiếp là điều đã được ghi nhận. Có hôm tôi thèm ổi, mà rửa đến sờn cái vỏ cũng chưa dám ăn, cuối cùng tôi lại trụng nước sôi rồi gọt vỏ, tự thấy mình kỹ quá, mà biết làm sao được.
Cuộc sống cũng cần sự đổi thay mạnh mẽ... Với số ca nhiễm của Sài Gòn bây giờ và của nhiều nơi nữa, còn lâu lâu lắm mới “hết dịch” nếu chúng ta chỉ chăm chăm đếm số F0.
Chúng ta cần tiêm vắc xin nhiều nhất có thể, đặc biệt cho người già và người bệnh nền. Các F0 bị nhẹ hoặc không triệu chứng, hạn chế nhập viện, trang bị cho người dân hiểu biết chính xác nhất và các hỗ trợ y tế tốt nhất để có thể vượt qua nếu không may mắc bệnh. "F0 không hoang mang" - chia sẻ của bác sỹ Trương Hữu Khanh là khẩu hiệu tôi rất thích lúc này!
Nói đến không hoang mang, nhiều khi tôi “giận” báo chí lắm. Vẫn biết rằng mùa này “mắt thấy tai nghe”, đôi khi là thấy qua máy tính, nghe qua điện thoại, nhưng thay vì chăm chăm đếm F0, lo đánh vào nỗi hoảng sợ “toang” của dân chúng, báo chí cần có những bài phân tích kỹ, các graphic dễ thương và có tư vấn chuyên môn để hướng dẫn những việc người dân cần, như hướng dẫn đi chợ online chẳng hạn, chắc chắn sẽ khiến người dân yên tâm hơn.
Giống như tuần trước người thân người đọc báo rồi lo sợ hoảng hốt hỏi thăm tôi khi nghe tin ký túc xá trường tôi có F0. Người thân của tôi đâu có đọc được thông tin trên báo là các F0 của trường tôi sức khỏe ổn định, các em ráng sức bảo vệ luận văn, thi cử rất nghiêm túc từ bệnh viện dã chiến, từ khu cách ly. Cô giáo hỏi thăm còn dặn lại “cô giữ sức khỏe ý, tụi em tuổi 20 lo gì cô ơi”.
Nói thật lòng, những người trong vùng dịch như tôi, đang mong manh lắm đấy! Nghe người ta nói “toang như Sài Gòn” mà buồn, thấy người ta thư thái cắm hoa bày tiệc mà cũng tủi cho thành phố sầm uất của mình, đang phải cấp đông từ cọng hành trở đi để yên tâm ở nhà.
Dù sao thì, cuộc sống vẫn tiếp diễn và tái sinh! Thế cho nên lời nhắn bất ngờ của người thầy từ xa “Mai Hương ơi Hà Nội vẫn chờ em đó” cũng làm khóe mắt mình cay cay, làm mình có thêm niềm tin rằng trong cuộc chiến mỏi mệt này, mình và thành phố của mình không cô đơn.
Tôi không thiếu thốn và cũng chưa cần đi chợ giúp, nhưng như bao “cô gái” khác của Sài Gòn, tôi cũng chờ mấy “chú bộ đội” đến phát quà, thứ thiết yếu chúng tôi cần, đôi khi không phải mớ rau bao gạo đâu, là nụ cười của họ, là cảm giác được nhận sự quan tâm đấy.
Dù căng thẳng khi thấy khẩu AK của chú bộ đội trực chốt, nhưng tôi cũng bật cười khi dân phòng, bộ đội nghiêm túc yêu cầu tôi trình giấy đi đường mà rồi lại nói “ xin lỗi chị nghe, tụi em đang làm nhiệm vụ”.
Tôi hi vọng, Sài Gòn đang ổn hơn, số người dân kêu cứu trên nhóm “Giúp nhau mùa dịch” khoảng một tuần nay có vẻ giảm đi, thông tin về việc người dân kịp thời được kiểm tra, hỗ trợ cũng nhiều hơn. Học kỳ mới online của trường đại học chúng tôi đã bắt đầu từ giữa tháng 8, và bọn trẻ phổ thông cũng sắp học online rồi, có cả sách giáo khoa điện tử hỗ trợ.
Chắc sẽ nhiều chuyện hài hước xảy ra với cô trò tụi nó, có nhiều em gặp khó khăn khi học online, nhưng rõ ràng đó là lựa chọn không tồi trong thời điểm này rồi, cố gắng giúp nhau để cùng vượt qua.
Dù sao thì, cuộc sống vẫn tiếp diễn và tái sinh!
Sài Gòn, ngày…tháng… năm không quên !
Độc giảMai Hương
Mời tham gia tiếp sức đẩy lùi đại dịch cùng VietNamNet
Mong muốn được chung tay cùng cả nước chiến đấu với đại dịch, Báo VietNamNet tổ chức chương trình “Tiếp sức đẩy lùi đại dịch cùng VietNamNet”.
" alt="Sài Gòn, những ngày vừa đi vừa khóc">Sài Gòn, những ngày vừa đi vừa khóc
-
Ngày 5/12, tại TP.HCM, Bộ Tư lệnh Quân đoàn 4 phối hợp cùng với Trung tâm Phát thanh – Truyền hình Quân đội và UBND tỉnh Bình Phước tổ chức gặp mặt báo chỉ để giới thiệu chương trình giao lưu nghệ thuật truyền hình trực tiếp với chủ đề "Tàu Ô, Xóm Ruộng – Một thời Máu và Hoa". Chương trình nằm trong chuỗi hoạt động kỷ niệm 30 năm Ngày Quốc phòng Toàn dân và 75 năm thành lập QĐND Việt Nam (22/12/1944 – 22/12/2019), tri ân các gia đình liệt sĩ, cán bộ, chiến sĩ bộ đội cụ Hồ.
Quân đoàn 4 tổ chức họp báo giới thiệu chương trình giao lưu nghệ thuật và chuỗi hoạt động kỷ niệm. Chương trình "Tàu Ô, Xóm Ruộng – Một thời Máu và Hoa" gồm nhiều hoạt động biểu diễn nghệ thuật như: Đường ra trận, lộ đỏ và đường hoa với sự tham gia của nhiều ca sĩ, nghệ sĩ nổi tiếng khắp cả nước; Chương trình ca múa nhạc và sân khấu hóa ca ngợi Bác Hồ, ca ngợi Đảng, ca ngợi sự hy sinh của hơn 1.000 anh hùng liệt sĩ cán bộ, chiến sĩ Sư đoàn 7, Quân đoàn 4 cùng với bộ đội địa phương và nhân dân để làm nên Chiến thắng Tàu Ô – Xóm Ruộng trong 150 ngày đêm (từ 5/4 – 28/8/1972) kháng chiến chống Mỹ và là chốt chặn trên đường 13 - Bình Long nay là tỉnh Bình Phước.
Trong Chiến thắng Tàu Ô – Xóm Ruộng vĩ đại, Sư đoàn 7 đã tiêu diệt và bắt sống 8.400 tên địch, bắn rơi 119 máy bay, phá hủy 202 xe tăng các loại, 18 xe thiết giáp, 102 khẩu pháo và gần 400 súng các loại.
Ngoài chương trình giao lưu nghệ thuật, Bộ Tư lệnh Quân đoàn 4 sẽ tổ chức các hoạt động tri ân như khám bệnh, tư vấn, chăm sóc sức khỏe, cấp thuốc miễn phí, thăm và tặng quà cho các gia đình chính sách, người có công với các mạng, các hộ gia đình nghèo, gia đình có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn trên địa bàn; thực hiện chính sách hậu phương quân đội, phong trào “Cả nước chung tay vì người nghèo - không để ai bị bỏ lại phía sau” do Thủ tướng Chính phủ phát động.
Chương trình giao lưu nghệ thuật “Tàu Ô, Xóm Ruộng – Một thời Máu và Hoa” sẽ diễn ra vào ngày 14/12 tại Khu di tích lịch sử quốc gia địa điểm Chiến thắng chốt chặn Tàu Ô, xã Tân Khai, huyện Hớn Quản, tỉnh Bình Phước và được truyền hình trực tiếp trên kênh Truyền hình Quốc phòng Việt Nam.
Công Nguyễn
Sự cố gây tranh cãi của các BTV Thể thao
Các phóng viên, BTV Thể thao đòi hỏi khả năng ứng biến tốt và năng lực làm chủ tình huống ở mọi nơi, đôi khi họ rơi vào những tình huống không ngờ.
" alt="Giao lưu nghệ thuật kỷ niệm Chiến thắng Tàu Ô, Xóm Ruộng 150 ngày đêm">Giao lưu nghệ thuật kỷ niệm Chiến thắng Tàu Ô, Xóm Ruộng 150 ngày đêm
-
Tôi không sinh ra ở Hà Nội, nhưng những năm tháng tươi đẹp nhất của đời tôi, năm tháng sinh viên xa nhà, lại gắn bó với mảnh đất thủ đô. Tôi đã đi qua những mùa thu Hà Nội đẹp quá đỗi, đi qua những cơn mưa tầm tã với đỉnh điểm là trận lụt lịch sử năm 2008, đi qua bao kỷ niệm buồn vui ngày sinh viên với bạn bè, những người cũng xa quê lên thủ đô trọ học. Tình cảm của tôi với Hà Nội cứ lớn dần theo năm tháng. Tôi ra Hà Nội học trường Bách Khoa năm 2004, mang theo gia tài là chiếc giường gỗ bố đóng cho. Chiếc giường theo tôi đi khắp các căn gác trọ sinh viên, từ một khu chung cư cũ kỹ ở ngõ nhỏ phố Trung Tự, tới ngôi nhà người quen cuối con đường ngoằn nghèo qua cầu Cống Mọc rẽ vào khu dân cư đông đúc phố Quan Nhân, và rồi chiếc giường yên ổn hơn bốn năm trời ở tầng ba một căn gác trọ ở phố Tô Vĩnh Diện.
Cùng với đó là chiếc xe đạp Thống Nhất mà bố mua cho ngày nhập học đã theo tôi đi khắp mọi nẻo đường thủ đô. Và với tôi, sự thay đổi của thủ đô thể hiện rõ nét nhất ở sự thay đổi ở một ngã tư gần các khu trọ tôi từng ở - nơi mà người ta hay gọi với cái tên "Ngã Tư Khổ".
Với những ai từng đi qua khu vực Ngã Tư Sở, có lẽ ai cũng phải thốt lên "khổ quá". Vào giờ cao điểm, mọi ngả đường dẫn tới Ngã Tư Sở đều tắc cứng. Xe đạp, xe máy, ôtô chen nhau, khói xe, bụi đường rồi mồ hôi nhễ nhại, lại vào lúc tan tầm đói lả mệt nhoài sau một ngày học hành, làm việc vất vả, người với người nhìn nhau lắc đầu ngao ngán. Ngay cả vỉa hè cũng không còn một lối đi. Và một hình ảnh "kinh điển" của Ngã Tư Sở là một chàng sinh viên khỏe mạnh, nhấc bổng chiếc xe đạp và luồn lách giữa dòng xe cộ để mở lối đi mình cho mình.
Tắc đường là điều dễ hiểu bởi lưu lượng người đổ về khu vực này là cực lớn, trong khi các con đường dẫn tới ngã tư đều nhỏ hẹp. Đó là trục đường chính Nguyễn Trãi từ Hà Đông đi vào nội thành, giao với đường Trường Chinh và đường Láng. Còn phía bên kia là đường Tây Sơn với trường đại học Thủy Lợi. Ở phía Tây Sơn còn có chùa Phúc Khánh, mà vào ngày rằm, hay mùng Một thì với một người "kinh nghiệm" như tôi cũng chỉ phải chờ tới qua 8-9 giờ tối mới dám đi qua để trở về nhà trọ (bởi người đi lễ đông tới mức đi bộ cũng khó mà chen qua nổi).
>> Mương dẫn nước thải bãi rác sạch hơn sông Tô Lịch
Ngã Tư Sở những ngày rào tôn để xây cầu vượt, làm đường hầm đi bộ là những ngày thật sự gian khó. Đường xá vốn đã chật hẹp nay lại lầy lội, bụi bay bám bẩn mọi lối đi và khắp các nhà xung quanh. Phải nói rằng, để có bộ mặt tươi đẹp như ngày hôm nay, những năm tháng xây dựng vất vả đó là không thể tránh khỏi. Và thật may mắn cho những ai được hưởng thụ thành quả lao động và phát triển của thủ đô như bây giờ. Còn với tôi, những năm tháng gian khó nơi "Ngã Tư Khổ" sẽ không thể nào quên.
Ngày đó, con đường Trường Chinh còn rất chật hẹp với các cửa hàng bán đồ vật liệu xây dựng bám sát mặt đường, tạo thành nút thắt cổ chai kéo dài tới đoạn giao nhau với đường Tôn Thất Tùng (chỗ Đại học Y). Rồi phía cuối đường Trường Chinh còn có Ngã Tư Vọng giao nhau với đường sắt và đường Giải Phóng cũng nổi tiếng ùn tắc không kém. Hồi còn trọ học ở phố Quan Nhân, tôi đi học từ trường Bách Khoa về đều phải đi qua hai ngã tư đó, nên thường xuyên được nếm trải "đặc sản" tắc đường.
Bây giờ, hai ngã tư "đau khổ" trên đã được mở ra hai làn rộng rãi, trở thành một con đường đẹp đẽ với hàng xà cừ cổ thụ xanh mát. Còn đi về phía Đông của Ngã Tư Sở, trên đường Nguyễn Trãi, một khu trung tâm liên hợp tầm cỡ đầu tiên của Hà Nội mọc lên với các tòa nhà cao tầng, trung tâm mua sắm nhộn nhịp. Ngay sát bên là con đường sắt trên cao Cát Linh – Hà Đông hiện đại.
Thật sự, nhìn ở tầm gần, Ngã Tư Sở là đại diện tiêu biểu cho thủ đô Hà Nội về phát triển đô thị: xóa tan các điểm đen về tắc đường, mở rộng các con đường, mọc lên các tòa nhà, các công trình giao thông hiện đại, giúp Hà Nội xứng tầm với thủ đô của một nước Việt Nam ngày càng giàu mạnh và thịnh vượng.
Tuy nhiên, có một điều tôi trăn trở cho thủ đô, là chưa thể có cho mình một dòng sông trong xanh, thanh mát. Tôi nghĩ, ở bất cứ nước nào trên thế giới, một thủ đô phải gắn liền với một dòng sông, và dòng sông ở thủ đô như một lẽ tự nhiên đi vào thi ca, gắn với niềm vui, nỗi buồn của bao tao nhân mặc khách.
Ví như dòng sông Seine của Paris (Pháp), dòng sông Thames của London (Anh), dòng sông Moskva của Moscow (Nga), dòng sông Danube chảy qua 4 thủ đô của bốn nước là Vienna (Áo), Belgrade (Serbia), Bratislava (Slovakia) và Budapest (Hungary), hay như dòng sông Singapore của Singapore ngay gần Việt Nam.
Ở Hà Nội cũng từng có một dòng sông tươi đẹp từng đi vào thi ca, đó là Tô Lịch:"Nước sông Tô vừa trong vừa mát. Em ghé thuyền đỗ sát thuyền anh"... Nhưng hiện tại, Tô Lịch lại là một dòng sông ô nhiễm với bao nước xả thải chưa xử lý đổ vào mỗi ngày.
" alt="Ngã Tư Sở hết 'khổ' nhưng sông Tô Lịch bao giờ trong xanh?">Ngã Tư Sở hết 'khổ' nhưng sông Tô Lịch bao giờ trong xanh?
-
Nhận định, soi kèo Defensa y Justicia vs CA Union, 5h00 ngày 15/4: Cơ hội cho chủ nhà
-
Chiều 1/7, HĐND TP Hà Nội thảo luận Đề án nâng cao năng lực phòng cháy, chữa cháy và cứu nạn cứu hộ giai đoạn 2025-2030. Phó giám đốc Công an Hà Nội Nguyễn Thanh Tùng nói thời gian qua thành phố xảy ra nhiều vụ cháy thương tâm. Bộ Xây dựng đã đưa ra nhiều quy chuẩn, tiêu chuẩn về nhà ở với sự tham gia của Bộ Công an liên quan đến công tác phòng cháy, cứu nạn. Tuy nhiên, quy định này mới mang tính thời điểm, chưa có sự đồng bộ, liên thông. Ý thức đảm bảo an toàn phòng cháy, cứu nạn cứu hộ của người dân còn hạn chế. Chính quyền tuyên truyền "ra rả suốt ngày, nhà nào cũng ký cam kết", nhưng không phải ai cũng thực hiện. "Có công trình đang cho thuê trọ vi phạm phòng cháy, cảnh sát khu vực cấm, nhưng người dân vẫn vào ở. Người dân mua nhà ở đấy rồi thì không thể ngăn họ vào, khó khăn vô cùng", ông Tùng nói.
Phó giám đốc Công an Hà Nội cho rằng vấn đề cốt lõi là trật tự xây dựng, trong đó có thanh tra, kiểm tra việc cấp phép, giám sát xây dựng phải được thực hiện nghiêm túc. Có những vụ tồn tại quá lâu, qua nhiều thời kỳ, khi xảy ra cháy mới được lật lại. Như vụ cháy ở Thanh Xuân làm 56 người chết, nguyên nhân sâu xa là sai phạm về xây dựng từ năm 2015.Cơ quan chức năng khi điều tra, tố tụng phải xem xét trách nhiệm của rất nhiều cán bộ trong giai đoạn này. Nhiều sai phạm về xây dựng kéo dài đến bây giờ vẫn chưa xử lý được. "Nếu đưa ra xử lý tất cả thì hết cán bộ, hết cả hệ thống chính quyền phường, chưa nói đến quận", ông Tùng nói.
" alt="Hà Nội mổ xẻ nguyên nhân cháy nhiều">Hà Nội mổ xẻ nguyên nhân cháy nhiều