Theo Uỷ ban An toàn giao thông Quốc gia, nghiên cứu về tai nạn giao thông của Bệnh viện Việt Đức năm 2017 cho thấy, có tới 80% số vụ cấp cứu do tai nạn giao thông xảy ra ở nhóm thanh thiếu niên từ lớp 8 đến lớp 12 và trên 80% thương vong cũng nằm trong nhóm này. Đây là con số đáng báo động bởi phần lớn học sinh độ trong độ tuổi này đi xe mô tô dưới 50cc và xe máy, xe đạp điện.
Cần sớm xây dựng lộ trình thực hiện
Trên thực tế, đối tượng chủ yếu của quy định này sẽ là học sinh THPT trên 16 tuổi và một số ít người trên 18 tuổi nhưng chỉ có nhu cầu sử dụng loại xe máy có công suất nhỏ. Trong đó, việc quản chặt nhóm đối tượng học sinh tham gia giao thông bằng xe máy, xe máy điện được đông đảo người dân ủng hộ.
Chị Hoàng Thị Như Hoa (39 tuổi, giáo viên tại quận Đống Đa, Hà Nội) cho biết, cần phải có ngay một biện pháp để nâng cao ý thức, nhận thức và năng lực lái xe của học sinh phổ thông. Điều này không chỉ giúp giao thông an toàn hơn mà còn nâng cao ý thức chấp hành pháp luật cho thế hệ tương lai.
“Các em đang tuổi ăn tuổi lớn, quen được bao bọc nên đi xe ra đường vẫn theo kiểu tự do, chưa thực sự nhận thức được vai trò của mình trong cộng đồng. Khi phải học và thi để có được một GPLX, các em sẽ cảm thấy trân quý, qua đó nhận thức được tầm quan trọng của việc lái xe và có ý thức hơn khi ra đường”, chị Hoa nhận định.
Trao đổi với VietNamNet về vấn đề này, GS.TS Từ Sỹ Sùa – Giảng viên cao cấp trường ĐH Giao thông vận tải cũng cho rằng, việc có một loại “chứng chỉ” cho nhóm đối tượng điều khiển xe máy dưới 50cc và xe máy điện công suất nhỏ là điều cấp thiết.
“Tôi thấy việc thêm một GPLX cho các loại phương tiện này là hết sức bình thường, nhiều nước trên Thế giới cũng đã áp dụng từ lâu. Ai điều khiển phương tiện ra đường tuỳ theo mức độ cũng cần được trang bị kiến thức, kỹ năng để giao thông an toàn và văn minh hơn”, chuyên gia giao thông Từ Sỹ Sùa nói.
Tuy nhiên, do phần lớn nhóm đối tượng này là học sinh dưới 18 tuổi, nên ngoài những quy định “cứng” ra thì việc tuyên truyền, giáo dục và có phương pháp tiếp cận hợp lý là rất quan trọng.
Vị GS.TS này cũng đưa khuyến cáo, ngay từ bây giờ có thể “luật hoá” và ra các văn bản hướng dẫn thực hiện, tuy nhiên khi áp dụng vào thực tế cần có lộ trình rõ ràng, căn cơ để tránh “sốc” vì sẽ tác động đến đối tượng còn ít tuổi, rất nhạy cảm. Việc làm quá “rắn” hoặc quá hời hợt cũng sẽ không có tác dụng.
Nhiều chuyên gia cũng bày tỏ sự đồng tình với chủ trương trên, tuy nhiên một số ý kiến chỉ ra rằng yêu cầu đối với người điều khiển xe máy dưới 50cc và xe máy điện dưới 4 kW cần phải được tính toán để phù hợp độ tuổi 16-18 tuổi. Nếu yêu cầu quá cao trong việc học, sát hạch có thể gây lãng phí thời gian và tiền của. Do vậy, các cơ quan chức năng trong quá trình triển khai thực hiện cần cân nhắc để đảm bảo hài hoà và có tính kế thừa.
Hoàng Hiệp
Bạn có góc nhìn nào về vấn đề trên? Hãy để lại ý kiến dưới phần bình luận hoặc gửi bài viết về ban Ô tô Xe máy – báo VietNamNet theo địa chỉ: Otoxemay@vietnamnet.vn. Những nội dung phù hợp sẽ được đăng tải. Xin trân trọng cảm ơn!
So với vài năm trước, năm 2020 được nhiều lái xe đánh giá là có nhiều “ồn ào” nhất về đời sống sau tay lái khi có hàng loạt quy định, cả cũ lẫn mới, hoặc mới nằm ở dự thảo đã gây tranh cãi.
" alt=""/>Đi xe máy dưới 50cc phải có bằng lái: Cần thiết và cấp thiếtBố mẹ chồng có 3 người con trai đều đã kết hôn. Chồng tôi là con trưởng nên sống chung với bố mẹ. Vợ chồng 2 em trai sống ở gần đó, cách nhau vài km.
Bố mẹ chồng rất tâm lý và hiểu biết. Dĩ nhiên, việc sống chung cũng không thiếu những mâu thuẫn nhỏ giữa vợ chồng hay giữa mẹ chồng và nàng dâu. Nhưng gia đình tôi luôn biết dung hòa mọi chuyện.
Mỗi khi vợ chồng tôi lời qua tiếng lại, hay mẹ chồng và tôi không nhất trí về điều gì, bố chồng lại là người đứng ra làm dịu không khí. Tôi luôn cảm thấy may mắn khi có một người bố chồng tuyệt vời như vậy.
Tôi làm việc tại ngân hàng, thường về muộn. Hình ảnh tôi nhớ mãi là những buổi tối, bố chồng ngồi ở chiếc ghế ngoài phòng khách xem tivi nhưng vẫn hướng mắt ra cửa, chờ tôi về.
"Nay con về muộn thế, vào ăn cơm không đói", câu hỏi của bố luôn làm tôi thấy ấm lòng.
Tuy nhiên, sóng gió ập đến khi bố chồng phát hiện bị ung thư sau một lần đi cấp cứu.
Từ ngày ông đi viện, mọi việc trong nhà xáo trộn. Mấy anh chị em chúng tôi phân công nhau túc trực trông ông. Thêm một vấn đề nan giải nữa là viện phí. Số tiền khám chữa bệnh cho ông không hề nhỏ.
Tôi nói với chồng, mình là anh cả nên đứng ra làm trụ cột, cũng như quản lý tiền nong. Trước mắt, anh chịu trách nhiệm ứng tiền cho bố đi viện, ai đóng góp thêm thì ghi lại. Sau này, hết bao nhiêu viện phí sẽ chia 3.
Cả nhà chúng tôi có một buổi gặp mặt để nói rõ mọi chuyện. Hầu hết mọi người đều đồng ý, mẹ chồng cũng xin đóng góp. Tuy nhiên, em dâu út của tôi bất ngờ buông ra lời chua chát.
"Các bác có công ăn việc làm, kiếm được nhiều tiền thì lo hết cho ông đi. Sao phải chia ra làm gì, vợ chồng em còn nợ nần nhiều lắm, không biết góp được bao nhiêu", em nói.
Khoảnh khắc này tôi như chết lặng. Thực sự, hai vợ chồng em không hề khó khăn như vậy. Vợ chồng em có một cửa hàng chuyên phục vụ đồ ăn hỏi, lễ cưới. Em trai chồng rất khéo tay nên làm được mọi việc từ cắm hoa đến cả tỉa quả, trang trí rồng phượng.
Kinh doanh buôn bán thì nợ nần cũng là chuyện bình thường. Bao năm qua, họ cũng dành dụm được phần nào, chẳng qua là keo kiệt, lòng dạ ích kỷ, không muốn đóng góp tiền viện phí cho bố chồng.
Sau câu nói của em, mọi người lời ra tiếng vào. Chồng tôi nóng mặt, đưa ra quyết định: "Đã vậy, viện phí sẽ do hai anh lo, vợ chồng em không phải bận tâm nữa. Vợ chồng em cũng không phải chăm bố nữa, lên thăm cho ông vui thì được".
Nhìn anh em trong nhà mất đoàn kết khiến tôi đau lòng. Hôm sau, lên chăm bố, nhìn ông tiều tuỵ, nằm bẹp trên giường đau đớn, tôi không kìm nổi nước mắt.
Tôi ước gì đó chỉ là một cơn ác mộng và mong được thấy bố bước xuống giường, tự bước đi với nụ cười tươi tắn.
Nếu cần đánh đổi bất cứ điều gì để kéo dài thêm thời gian của bố, tôi cũng sẵn sàng làm. Được làm con dâu của bố là một may mắn lớn trong cuộc đời tôi.
Độc giả giấu tên