Vì làm trong ngành Giáo dục nên bác quen biết nhiều, có thể xin cho cô một công việc ổn định trong ngành, nếu không được trường công thì cũng được trường tư. Nhưng ngặt nỗi, cô sinh ra ở vùng quê có chất giọng đặc trưng và phát âm hơi nặng lại dùng nhiều từ địa phương nên dù bác cố lắng nghe nhiều khi cũng không thể hiểu hết được những gì cô định nói.
Biết được đặc điểm này, bác đã ôn tồn giải thích với cô rằng, nếu cô muốn theo đuổi nghề giáo viên thì cô không thể giữ mãi giọng địa phương được mà cần phải học hỏi, thay đổi cách nói cho phù hợp với hoàn cảnh, tính chất công việc. Dù không phân biệt đối xử thì điều quan trọng là khi truyền đạt kiến thức, học sinh bậc học phổ thông ở lớp đông sẽ rất khó có thể hiểu bài. Còn nếu không thì cô có thể chọn một nghề khác không đòi hỏi nhiều về ngôn ngữ, cách phát âm thì mọi chuyện sẽ nhanh chóng ổn định.
![]() |
Ảnh: B.N |
Bác đã phân tích cho cô rất nhiều nhưng cô lại cho rằng bác cố chấp, coi thường, miệt thị cô, chê cô là người nhà quê, không muốn xin việc cho cô, ngăn cản cô lấy con trai bác. Cô tuyên bố với bác là cô không cần sự giúp đỡ của bác hay bất kỳ ai mà cô sẽ tự đứng vững trên đôi chân của mình và nhất quyết theo bằng được ngành nghề cô đã chọn.
Mặc dù không phản đối chuyện cưới xin nhưng vì mới ra trường, còn trẻ tuổi nên gia đình bác chỉ muốn cả hai tiếp tục học lên thạc sĩ, đồng thời xin việc làm ổn định rồi lập gia đình cũng chưa muộn. Thế nhưng, cô nhất quyết không nghe, thậm chí tìm cách có bầu với con trai bác để ép gia đình bác tổ chức đám cưới. Dù thế, bác tôi vui vẻ đồng ý, đám cưới diễn ra ngay lập tức trong niềm vui rộn rã của cả hai bên gia đình.
Để giúp cô có việc làm, bác đã giới thiệu học sinh của bác cho cô làm gia sư. Thậm chí, còn vay tiền để mua cho vợ chồng cô một căn hộ ở gần trường, nơi bác dạy để cô thuận tiện trong việc kèm cặp, dạy thêm cho học sinh. Cẩn thận hơn, những ngày đầu, bác còn ngồi kèm và truyền kinh nghiệm cho cô vừa giảng giải thêm để học sinh dễ tiếp thu kiến thức.
Khi cô đã vững vàng về chuyên môn, kỹ năng sư phạm, bác chuyển giao số học sinh muốn học kèm lại cho cô. Dần dần, cô gây dựng được uy tín, số người đến gửi, nhờ cô dạy nhiều hơn. Thu nhập cũng vì thế mà tăng theo, bình quân hai chục triệu đồng/tháng, tháng chuẩn bị thi cấp 2, cấp 3, thu nhập của cô lên tới 30-40 triệu đồng/tháng.
Thu nhập cao là vậy nhưng cô cũng không phải lo nhiều tới chi tiêu bởi con của cô thì cô gửi hai bác tôi trông nom tối ngày. Buổi chiều đến đón con, hai vợ chồng cô tiện thể ăn tối luôn cùng hai bác. Tiền điện, nước, cô cũng “nhờ” bác tôi đóng hộ nhưng hầu như “quên” không trả. Quần áo thì cô cũng mang theo nhờ luôn bác giặt giũ, phơi, gấp và chỉ việc mang về. Chỉ trong vòng 4 năm sau cưới, hai vợ chồng cô đã có trong tay tiền tỷ.
Tưởng mọi chuyện như vậy là êm xuôi, bác tôi yên tâm, cần mẫn vun đắp cho vợ chồng cô. Chỉ một thời gian nữa, cô sẽ có đủ nhà, xe cộ và tích lũy nuôi con ăn học. Hoặc khi kinh tế ổn định, cô có thể tìm một công việc khác phù hợp hơn. Nhưng thật không ngờ, mới đây, cô lại đưa ra điều kiện, cô sẽ chuyển cả gia đình về một vùng quê xa xôi, nơi cô có thể xin dạy ở một trường bán công. Dù mức thu nhập chỉ là lương cơ bản nhưng cô bảo đó là ý muốn của cô, bởi ở đây, cô không được đi dạy theo hình thức chính thống. Cô muốn được đi làm như mọi người, sáng ra đến trường mang theo giáo án, tối về soạn giáo án, lĩnh lương đều đặn hàng tháng, không phải nghĩ.
Khi chồng cô tỏ ý không đồng tình với quyết định đột ngột đó thì cô nói thẳng trước mặt cả bố mẹ chồng: Cô sẽ mang con cô đi, nếu cô và chồng còn duyên thì ở tiếp với nhau, nếu không còn thì thôi, đường ai nấy đi.
Cô không hề đếm xỉa tới công việc của chồng. Mặc dù lúc này, công việc của chồng cô đang rất thuận lợi, chuẩn bị được cất nhắc lên chức trưởng khoa của một trường đại học danh tiếng của thủ đô. Giờ đây, nếu về tỉnh, không có mối quan hệ, sự quen biết, chồng cô còn chưa biết đi đâu, về đâu, bởi về tỉnh, không hẳn có chuyên môn tốt là được nhận vào làm việc. Hơn nữa, bác tôi chỉ có duy nhất mình chồng cô, tuổi xế chiều đang cận kề, rất cần được xum vầy cùng con cháu.
Tôi quen Ngọc trong một lần sinh nhật người bạn chung. Ngay từ lần đầu gặp gỡ, tôi đã bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp thanh khiết và sự ngây thơ toát ra từ đường nét, cách trò chuyện của em.
" alt=""/>Tâm sự của mẹ chồng đau đầu với nàng dâu ích kỷKhông ai nói cho hai du khách trẻ đến từ Anh và Ireland đó, thực chất, sinh vật nhỏ kia là một trong những loài vật có nọc độc nguy hiểm nhất thế giới. Đó là con bạch tuộc đốm xanh, mang trong mình chất độc đủ để giết tới 26 người chỉ trong vài phút.
Các chuyên gia cho biết, thậm chí nhiều người không có cảm giác khi bị cắn. Nhưng khi nọc độc tiêm vào cơ thể sẽ gây ra tình trạng tê liệt toàn bộ hệ thống hô hấp, bao gồm triệu chứng tê môi, lưỡi, khó thở và dần mất ý thức.
Những đốm xanh sáng chỉ nhìn thấy trên cơ thể bạch tuộc khi nó bị kích động hay đe dọa. Từ đoạn video, người xem có thể thấy rõ các đốm sáng kia, chứng tỏ, hai vị khách có nguy cơ bị cắn rất cao.
Video hiện thu hút rất nhiều phản hồi tiêu cực từ người dùng mạng xã hội. Trong đó, phần lớn ý kiến chỉ trích hai vị khách nước ngoài “quá ngốc nghếch đến độ lôi mạng sống của mình ra đùa giỡn” mà không biết.
Vậy mới nói, rất nhiều sinh vật lạ có thể xuất hiện trong những chuyến đi khám phá tới vùng đất lạ. Nếu không biết về chúng, tốt nhất nên tránh xa.
Trước đó, vào tháng 1 vừa qua, một du khách thiếu hiểu biết cũng suýt bỏ mạng khi chạm trán với bạch tuộc đốm xanh. Rất may người này được cảnh báo sớm, nên giữ lại mạng sống.
Chủ một nhà hàng Nhật Bản gây bất ngờ khi đưa ra quyết định từ chối phục vụ khách nội địa vì “cách cư xử tệ”, thay vào đó, họ chỉ bán hàng cho khách nước ngoài.
" alt=""/>Thiếu hiểu biết, du khách chơi đùa cùng sinh vật chứa nọc độc chết ngườiKhông muốn đi làm, không ít người trẻ chọn cách tiêu cực để nghỉ việc như đột ngột biến mất, hay thậm chí giả chết vì tai nạn. Ảnh: Pinterest.
Việc nhân viên bỗng một ngày “bốc hơi”, nghỉ việc không lý do không còn là câu chuyện hiếm gặp ở Việt Nam và trên thế giới.
Tình trạng này có thể bắt gặp ở ngay cả những người đã nhận được thư mời làm việc, đồng ý gia nhập công ty. Ở khâu phỏng vấn, số lượng người chọn cách im lặng, không phản hồi lại doanh nghiệp, còn đông đảo hơn.
65% các nhà tuyển dụng tại Mỹ chịu cảnh ứng viên ban đầu chấp nhận lời mời làm việc, trước khi đột nhiên mất tích ngay trước ngày chính thức bắt đầu đi làm, theo khảo sát của công ty tuyển dụng Randstad US.
Trong đó, số lượng người trẻ thế hệ Z (sinh từ năm 1997 trở đi) chọn phương án này chiếm phần đông.
43% số lao động từ 22 tuổi trở xuống cho biết họ chấp nhận chỗ làm mới rồi hủy ngang không lý do. Con số giảm xuống 26% ở những người trong độ tuổi từ 23-38 và ở mức 13% với thế hệ trên 40 tuổi.
Các chuyên gia cho hay tỷ lệ thất nghiệp đang ở mức thấp tại Mỹ là lý do khiến nhu cầu nghỉ làm, nhảy việc tăng cao.
“Quyền lực đang nằm ở trong tay nhân viên khi họ biết rằng mình có nhiều lựa chọn hơn. Điều này cũng giúp người lao động ra các điều kiện có lợi hơn khi đàm phán hợp đồng”, Jim Link, giám đốc nhân sự của RandStad US cho hay.
Theo ông Link, hiện tượng này không chỉ diễn ra ở các nước phương Tây. Tại Singapore và Hongkong, tình trạng tương tự cũng xảy đến khi người lao động dễ dàng đạt được mức thu nhập cơ bản và đề cao mức độ thỏa mãn trong công việc.
Từ đột ngột biến mất đến giả chết để nghỉ việc
Thu Huyền (22 tuổi, freelancer) thú nhận từng chọn cách thức im ỉm nghỉ làm, tự động rút lui khỏi công việc một vài lần khi còn là sinh viên năm nhất, năm hai.
Đam mê theo đuổi ngành truyền thông, Huyền ứng tuyển vị trí viết nội dung tại một công ty nhỏ. Song, cô bạn nhanh chóng rơi vào trạng thái chán nản vì môi trường làm việc không đáp ứng kỳ vọng.
“Công việc ban đầu của mình là sản xuất nội dung nhưng sếp bắt mình làm nhiều hơn thế, từ thiết kế đến quản lý các fanpage, nhóm nọ nhóm kia trên mạng xã hội. Chừng ấy công việc mà mức lương chỉ 1,5 triệu một tháng làm mình chóng oải”, Huyền cho hay.
Cảm giác không được nhìn nhận, trân trọng đúng mức với những gì mình bỏ ra khiến Huyền quyết định “dứt áo ra đi” mà không một lời từ biệt.
Lần khác, Huyền ứng tuyển vào vị trí thực tập tại một công ty truyền thông. Kế hoạch học hỏi kinh nghiệm ban đầu không thành khi người hướng dẫn cô bạn nghỉ việc, “để lại mình bơ vơ mà chẳng được giao việc gì làm”.
Một lần nữa, Huyền chọn cách rút lui, không đến chỗ làm, coi như mình không còn là nhân viên của công ty dù trong lòng vẫn day dứt, đắn đo vì cách mình xử lý mọi chuyện.
Giờ nghĩ lại, Huyền cho biết chọn lựa ngày ấy của mình không sai, nhưng “hành động như vậy thì không đúng”. 9X nói cũng may sau đó, cô không còn mối quan hệ nào với các chỗ làm cũ nữa.
![]() |
Theo phân tích của chuyên gia, việc đột ngột biến mất khỏi chỗ làm mà không có lời giải thích nào, gây ra hậu quả xấu đến cả nhân viên và công ty. Ảnh: BBC. |
Chris Yoko, giám đốc một doanh nghiệp chuyên thiết kế website ở Nhật Bản, từng có trải nghiệm tuyển dụng khó quên.
“Anh ta trông khá tử tế và có nguyện vọng gắn bó lâu dài. Ban đầu, tôi giao cho người mới đến một vài nhiệm vụ cơ bản. Song qua một tuần, anh ta thậm chí còn chẳng đến nơi làm việc”, Yoko nhớ lại.
Mọi nỗ lực của Yoko trong việc liên lạc với người nhân viên đều không đem lại kết quả. Cuối cùng, công việc buộc phải giao cho người khác.
Sau đó, một người tự xưng là bạn của anh chàng cho biết bạn mình đã thiệt mạng trong tai nạn xe hơi và muốn xin đơn hoàn thuế cho gia đình.
Nghi ngờ tính xác thực của câu chuyện, Yoko kiểm tra tài khoản mạng xã hội của người nhân viên.
Thực chất, không sự cố nào xảy ra và anh chàng bỗng “bặt âm vô tín” kia đang thoải mái tận hưởng việc đi du lịch bên người thân với một loạt hình ảnh vui vẻ được đăng tải trên mạng.
“Không thích thì bỏ qua” như hẹn hò trên mạng
Năm 2018, theo báo cáo của Cục Dữ trự Liên bang Mỹ, càng ngày càng nhiều lao động biến mất mà không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào.
Hiện tượng này được các chuyên gia so sánh với việc sử dụng các ứng dụng hẹn hò trực tuyến như Tinder.
Người dùng có thể dễ dàng “quẹt trái, quẹt phải” để tìm đối tượng cho mình và nếu không thích, họ cứ thế lẳng lặng bỏ đi mà không cảm thấy ràng buộc trách nhiệm.
![]() |
E ngại, lo sợ nói chuyện với cấp trên là lý do nhiều người Nhật tìm đến dịch vụ xin nghỉ việc hộ. Ảnh: Forbes. |
Yuichiro Okazaki và Toshiyuki Niino là những người rất rành về nghỉ việc. Thực chất, hai người đàn ông là đồng sáng lập của Senshi S, công ty chuyên dịch vụ hỗ trợ các lao động Nhật Bản có thể nghỉ việc theo cách “dễ thở” nhất.
Trong gần 2 năm vận hành, công ty này đã giúp 1.500 trường hợp muốn nghỉ việc. Với mức phí 50.000 yen (gần 460 USD), Senshi S sẽ nhấc máy gọi điện cho sếp của khách hàng và nói hộ nguyện vọng.
“Phần đông sợ phải nói chuyện trực tiếp với cấp trên. Họ tin rằng sếp sẽ thẳng thừng từ chối lời đề nghị rút lui. Nguyên nhân của lối nghĩ này xuất phát từ quan niệm nghỉ việc là hành động tồi tệ ở Nhật. Mọi người nhìn vào và sẽ nghĩ bạn là người không ra gì”, anh Yuichiro cho hay.
Tại đất nước mặt trời mọc, có khoảng 30 doanh nghiệp cũng đang kinh doanh dịch vụ xin nghỉ việc hộ. Tư tưởng gắn bó trung thành với một công ty cả đời đã trở nên lỗi thời, thay vào đó người trẻ Nhật Bản muốn thử nghiệm nhiều môi trường khác nhau.
“Quan niệm của người trẻ đổi thay nhưng văn hóa công sở vẫn duy trì nếp nghĩ cũ. Đó là lý do vì sao có nhiều người phải nhờ đến chúng tôi giúp đỡ”, anh Yuichiro giải thích.
Tuy nhiên, cách thức nghỉ việc kỳ lạ này không phải lúc nào cũng được chấp thuận.
Với các vị sếp khó tính, cần nhiều hơn một cuộc gọi để thuyết phục mới kết thúc được hợp đồng. Nhiều công ty không đồng ý xin nghỉ việc hộ và yêu cầu đến trực tiếp nói chuyện.
Thiếu tôn trọng, không chuyên nghiệp
Người trẻ thuộc thế hệ Z dễ dàng bỏ việc một phần do gánh nặng tài chính với gia đình đã nhẹ bớt so với các thế hệ trước. Nếu cảm thấy không được trả lương tương xứng, họ nhanh chóng “dứt áo ra đi”, không do dự.
Nhiều người cho rằng nghỉ việc khi cảm thấy công việc không phù hợp không sai. Tuy nhiên, cách xin nghỉ sao cho lịch sự mới là điều đáng nói.
Zach Keel, làm nghề phục vụ ở Austin (Texas, Mỹ), chỉ đơn giản gọi điện xin nghỉ việc. Công việc ở một rạp chiếu phim khiến Austin thấy ngột ngạt khi anh luôn phải làm nhiều hơn những gì thuộc phạm vi của mình.
“Tôi không xuất hiện trở lại tại nơi làm việc lần nào nữa. Tôi cũng không cảm thấy tội lỗi về điều đã làm. Thiếu tôi, rạp phim vẫn làm ăn tốt”, chàng trai 26 tuổi nói.
Khi được hỏi ý kiến về việc nhiều người trẻ “bùng” phỏng vấn trước giờ hẹn, đi làm vài bữa rồi nghỉ, Thu Hà (21 tuổi, sinh viên Đại học Ngoại thương), cho rằng “chỉ những người thiếu suy nghĩ mới làm trò bỏ bom vậy”.
Từng đi ứng tuyển và làm việc tại một số nơi, Hà cho biết nếu có thấy chán nản, không thoải mái với công việc, cô cũng sẽ chọn cách từ chối, rút lui lịch sự.
Cô cũng cho hay mạng lưới quen biết giữa những người làm mảng nhân sự rất rộng và dễ dàng móc nối với nhau. Vì vậy, chỉ cần một lần sơ suất có thái độ không tốt, ứng viên có khả năng nhanh chóng bị đưa vào “black list”.
Mặt khác, Hà coi việc chuyên nghiệp khi đi xin việc là cách gây ấn tượng tốt với nhà tuyển dụng, ngay cả khi không có cơ hội “đầu quân” về công ty họ.
Chính cô bạn từng trải qua chuyện xin việc thất bại, nhưng người phỏng vấn có thiện cảm nên đã gửi hồ sơ qua vị trí khác để tiếp tục ứng tuyển.
“Nếu người đi xin việc có những hội trên Facebook để ‘bóc phốt’ những chỗ tuyển dụng thiếu minh bạch thì không lý do gì những người làm nhân sự lại không có danh sách ‘đen’ cho các ứng viên hành xử thiếu tôn trọng cả”, Thu Hà kết luận.
![]() |
Nhiều lựa chọn hơn khi xin việc là lý do nhiều người trẻ thế hệ Z dễ dàng "dứt áo ra đi" khỏi công ty mà không cảm thấy ràng buộc trách nhiệm. Ảnh: BBC. |
Theo chuyên viên tuyển dụng Chris Gray, khi nhân viên tự dưng biến mất và bỏ việc, các công ty thường sẽ chẳng mất thời gian tìm họ mà sẽ kiếm người mới.
"Điều đó thực sự thiếu chuyên nghiệp. Tôi khuyến nghị mọi người, bất kể là sếp hay nhân viên, đừng bao giờ biến mất đột ngột như vậy chỉ vì bạn muốn nghỉ việc", giám đốc nhân sự Dawn Fay của hãng Robert Half nói.
Không chỉ những người quản lý phê bình vấn nạn này, bỗng chốc nghỉ việc không lý do còn gây khó chịu cho các đồng nghiệp xung quanh.
“Tôi không bao giờ hành xử thiếu tôn trọng như vậy và tin rằng mình sẽ không bao giờ làm như thế”, Avril Coelho, nhân viên tại một cửa hàng y tế tại London (Anh), bày tỏ.
Caleb Papineau - Giám đốc một công ty chuyên về khảo sát thị trường lao động - cho biết khi lao động bỏ việc mà không báo trước, đó thường là biểu hiện của mối quan hệ không tốt giữa sếp và nhân viên.
"Thôi việc đột ngột gây ra hệ quả cho cả cấp trên và cấp dưới. Nhân viên cảm thấy không được lắng nghe và bị đánh giá thấp đến mức không có lựa chọn nào khác ngoài ra đi chóng vánh”, ông Caleb phân tích.
Vị giám đốc đề nghị cách khắc phục tình trạng này nằm ở chỗ cả sếp lẫn người làm nên dành thời gian để trò chuyện thay vì quyết định vội vàng, để cảm xúc lấn át.
"Lên kế hoạch rõ ràng, thể hiện độ chuyên nghiệp và đừng cắt đứt mối quan hệ nếu không cần thiết”, ông Caleb cho hay.
Số người tự sát nhiều đến độ có ít nhất 2 nhà chứa ở Kandapara phải xây nghĩa địa riêng để chôn các nạn nhân.
" alt=""/>Cách 9X, 2K nghỉ việc: Từ im ỉm biến mất đến giả bị tai nạn chết