Nhận định, soi kèo West Ham vs Newcastle, 3h00 ngày 11/3: Khó cho chích choè
相关文章
- 、
-
Siêu máy tính dự đoán Inter Milan vs Feyenoord, 03h00 ngày 12/3 -
Công bố điểm thi lớp 10 Hà Nội năm 2022Điểm chuẩn vào lớp 10 chuyên tại Hà Nội năm 2022Sở GD-ĐT vừa họp xét điểm chuẩn vào lớp 10 các trường chuyên/trường có lớp chuyên năm học 2022-2023.">
-
Thi trượt tiến sĩ 2 lần, giảng viên đại học nghỉ việc lên núi ở ẩn giờ ra sao?Thi trượt tiến sĩ 2 lần, ông Vương Thanh Tùng - giảng viên Đại học Bắc Kinh (Trung Quốc) nghỉ việc về quê ở ẩn. Nguồn ảnh: Sohu Năm 2004, vợ chồng ông đón con trai đầu lòng. Hiểu rõ tầm quan trọng của giáo dục, khi con trai được 3 tuổi ông bắt đầu dạy thơ cổ. Dù được bố mẹ dạy dỗ kỹ lưỡng nhưng vì sống trên núi không giao tiếp với người ngoài nên cậu bé bộc lộ nhiều hạn chế.
Chứng kiến cảnh con trai ngày càng nhút nhát, chậm phát triển, vợ chồng ông quyết định rời núi tới thành phố để con có môi trường học tập ổn định và được hòa nhập với xã hội. Năm 2011, gia đình 3 người nhà ông quay lại Bắc Kinh.
Lúc này, ông liên hệ với một người bạn làm tại Tân Hoa Xã để chia sẻ câu chuyện bản thân. Ngay khi bài báo phát hành, câu chuyện của ông thu hút sự chú ý của dư luận và nhận về nhiều ý kiến trái chiều tại nước này. Quay lại thành phố sau thời gian ở ẩn, vợ chồng ông kinh doanh rau sạch hữu cơ. Thời gian rảnh, ông thực hiện đam mê viết sách.
Trong cuộc phỏng vấn gần đây, khi được hỏi có hối hận về việc từ bỏ vị trí giảng viên Đại học Bắc Kinh không, ông cho biết: "Tôi không hối hận vì đã dành 11 năm để trải nghiệm cuộc sống hoàn toàn khác. Điều này khiến tôi cảm thấy hài lòng". "Khi con trai có khả năng tự lập, vợ chồng tôi sẽ về ngôi làng nhỏ ở miền núi để sống - nơi mang đến cho chúng tôi sự bình yên", ông nói thêm.
Hai thầy cô gen Z của Học viện Ngân hàng là nhà giáo trẻ tiêu biểuCùng thuộc thế hệ Z, cả Nhật Minh và Hương Trà đều xem đó là lợi thế giúp mình dễ dàng kết nối, thấu hiểu tâm tư, thu hút học trò vào bài giảng."> -
Trường Mỹ xuất khẩu danh tiếng, liệu còn tự do học thuật?Cơ sở của ĐH New York ở Abu Dhabi, Các Tiểu Vương quốc Ả Rập Thống nhất
Tôi không phản đối các chương trình nghiên cứu hợp tác về luật, kinh doanh, y tế và đào tạo kỹ thuật ở những quốc gia giàu có, độc tài hoặc cả hai. Nhiều sinh viên ở những nước này có thể muốn mở rộng tầm nhìn chính trị và xã hội cũng như các kỹ năng nghiệp vụ. Tuy nhiên, giả vờ rằng tự do truy vấn có thể được tách ra từ tự do ngôn luận là sự ngây ngô lạc quan nhất và là sự hoài nghi bi quan nhất.
Có lẽ không có ví dụ nào tốt hơn về sự hoài nghi này hơn ở Yale – nơi tôi đang giảng dạy. Quyết định thành lập một trường mới trong tiến trình liên kết với ĐH Quốc gia Singapore (NUS) đã gây ra một trong những cuộc tranh cãi gay gắt nhất trong nhiệm kỳ hiệu trưởng dài 20 năm của ông Richard C. Levin, người đã nghỉ hưu vào mùa hè năm nay - một năm sau khi nghị quyết giảng viên không ràng buộc cho thấy sự hạn chế nghiêm trọng của dự án này.
Yale hứa hẹn rằng những giảng viên mới thuê tại Yale-N.U.S sẽ “suy nghĩ lại về giáo dục tự do từ đầu” trong một ngôi trường được xây dựng và cấp kinh phí bởi Singapore – một đất nước độc tài với những hạn chế nghiêm trọng về tự do ngôn luận.
“Chúng ta phải nhìn vào từ “tự do” theo nghĩa rộng, chứ không phải chỉ là “tự do” – ông Kay Kuok, một doanh nhân đứng đầu ban điều hành Yale-N.U.S cho hay. “Nó là tự do về suy nghĩ; không nhất thiết phải là tự do ngôn luận”.
Ông Levin hứa rằng sinh viên sẽ được tự do thành lập các hội “miễn là họ không phân biệt chủng tộc hay tôn giáo”. Tuy nhiên, hiệu trưởng cơ sở Singapore cho rằng họ sẽ không được tự do thành lập các hiệp hội chính trị, các cuộc biểu tình chính sách của chính phủ.
“Trong một môi trường mà tự do ngôn luận bị hạn chế nếu không muốn nói là bị cấm thì đội ngũ giảng viên sẽ phải tự giữ mồm giữ miệng, và mục tiêu của giáo dục tự do đích thực sẽ bị ảnh hưởng” – Hiệp hội giảng viên đại học Mỹ cảnh báo trong một bức thư chỉ trích việc Yale liên kết với Singapore. Bức thư này đăng tải 16 câu hỏi mà Yale không giải đáp. Thậm chí, Yale còn không tiết lộ cho giảng viên các điều khoản đầy đủ của hợp đồng với Yale-NUS.
Năm nay, Hiệp hội Phóng viên không biên giới đã xếp Singapore đứng thứ 149 trong số 179 quốc gia về tự do báo chí – tụt từ vị trí số 135 vào năm ngoái. Các giảng viên của Claremont Colleges (California) và ĐH Warwick (Anh) đã tỏ ra lo ngại về tự do học thuật khi họ từ chối đề nghị của Singapore về việc tài trợ cho các trường “liberal arts” của nước này – trước khi Yale đồng ý.
Tự do học thuật không phải là lý tưởng duy nhất có nguy cơ rủi ro. Năm 2009, khi ĐH Wisconsin ở Madison được Kazakhstan mời tới để giúp tạo một chương trình công nghệ sinh học, thay vào đó người Mỹ đã đề xuất thiết kế một ngôi trường chuyên về khoa học xã hội nhân văn – ngôi trường “được lấy cảm hứng từ ý tưởng của Wisconsin” – một tầm nhìn tiến bộ về quyền lao động và Chính phủ mở. Kết quả là một thứ rất khác so với dự kiến ban đầu đã được xây dựng: ngôi trường 2 tỷ đô la được điều hành bởi một tổ hợp trong đó có ĐH Wisconsin, và được đặt tên theo tên của Tổng thống độc đoán Nursultan A. Nazarbayev – người đại diện cho hội đồng quản trị. Tổ chức Nhân quyền thế giới và các nhóm khác đã ghi nhận nhiều vụ vi phạm quyền lao động ở Vương quốc Ả Rập thống nhất – nơi mà các công nhân nhập cư (chiếm hơn 70% cư dân của Abu Dhabi nhưng được hưởng rất ít sự bảo vệ của luật pháp) - vẫn đang xây dựng cơ sở của ĐH New York trên đảo Saadiyat – khu dân cư và du lịch sang trọng.
Khi các chế độ độc tài mua lại danh tiếng và tài năng của các trường đại học Mỹ, họ “đã đi tắt một quãng đường dài cả thế kỷ” – ông Harry R. Lewis, cựu hiệu trưởng Harvard College nhận xét trên tờ South China Morning Post.
Hiệu trưởng các trường đại học đã đổ tiền vào một giả thuyết không chính xác, được tán thành bởi các nhà tư tưởng như Fareed Zakaria và Kishore Mahbubani rằng, những quốc gia tự do hóa nền kinh tế cũng sẽ tự do hóa chính trị. Các trường đại học cần phục hồi mục tiêu tìm kiếm tự do, “truyền giáo” nhiều hơn ở các quốc gia bản xứ. Hoặc họ nên làm theo mô hình của Columbia và các trường đại học khác: tạo những trung tâm học tập với quy mô nhỏ hơn, không phải là những trường chính thức.
Tốt nhất, một nền giáo dục tự do nên truyền thụ cho các nhà lãnh đạo tương lai những giá trị và kỹ năng cần thiết để đặt vấn đề, chứ không phải chỉ để phục vụ và tập trung vào quyền lực và lợi nhuận. Các trường đại học từ bỏ lý tưởng này đang cho mượn tên tuổi của mình, biến chính mình thành những trung tâm mạng lưới nghề nghiệp và làm rẻ mạt giá trị của những tấm bằng mà họ cấp ở trong nước cũng như ở nước ngoài.
Bài viết của tác giả Jim Sleeper – giảng viên Khoa học chính trị tại ĐH Yale, tác giả cuốn “Liberal Racism”.
- Nguyễn Thảo(Dịch từ New York Times)