11h30 khuya có khách gọi, bà Bốn nhanh chóng đẩy xe đi gom bí đỏ, rau muống, nhãn, xoài, chôm chôm… cho khách. Mỗi thùng hàng nặng 10 kg.
Thấy bà, các công nhân ai cũng đùa: ‘Cụ bà nổi tiếng đến rồi’ (vì trước đó, họ đọc thông tin bà Bốn trên các báo). Nghe thế, bà Bốn cười tít, đôi tay thô to, chai sạn vẫn bê từng thùng hàng cho lên xe, mồ hôi thấm ướt chiếc áo đang mặc.
30 phút sau, bà gom xong số hàng, mang ra xe cho khách chở về. Nhận được tiền công 30 ngàn đồng khách đưa, bà vuốt thẳng từng tờ, cẩn thận cho vào ví.
‘Hôm nay, khách họ đi chợ sớm. Tôi được 30 ngàn rồi’, bà Bốn nói, ánh mắt hạnh phúc. Bà Bốn năm nay bước qua tuổi 75. Tính đến nay, bà đã có hơn 43 năm làm nghề cửu vạn ở chợ.
Bà Bốn cho biết, mỗi đêm, bà đẩy hàng cho khoảng 6-8 khách hàng, kiếm được hơn 200.000 đồng. |
43 năm trước, chồng bà lớn tuổi, sức khỏe lại kém nên không thể lo hết cho cuộc sống vợ con. Một mình bà Bốn phải chăm lo cho ba con nhỏ, cuộc sống vô cùng khó khăn. Được người bạn giới thiệu, bà đi làm công nhân cửu vạn cho một chợ đầu mối ở quận 1.
Năm 2004, chợ giải thể, bà đến chợ nông sản làm nghề đẩy hàng cho các tiểu thương đi mua rau củ, trái cây, thịt cá… về bán. Họ đi mua mỗi mặt hàng một thùng rồi thuê bà đi gom lại.
Tiền công mỗi lần đẩy, bà được trả từ 30-50 ngàn đồng, tuỳ vào số hàng nhiều hay ít.
Cụ bà cho biết, trung bình mỗi đêm bà làm cho 6-8 khách. Tổng cộng bà phải đẩy hơn một tấn hàng một đêm.
Công việc của bà bắt đầu từ 12 giờ khuya |
Thường, công việc của bà bắt đầu từ 12 giờ khuya, kết thúc vào 9 giờ sáng hôm sau. Những hôm lễ tết, ngày rằm, khách đi chợ mua hàng nhiều, công việc của bà trở nên tấp nập hơn. Lúc đó, bà phải san bớt việc cho người khác.
‘Làm nhiều được nhiều tiền, nhưng tôi lớn tuổi rồi, làm quá sức không tốt’, bà Bốn giải thích.‘Đường trường, tôi đẩy được khoảng 1-1,2 tạ/lần. Nhưng đường trong chợ nhỏ, gập ghềnh, người qua lại nhiều, tôi chỉ đẩy khoảng 60-80 kg/lần mới lên được dốc’, cụ bà nói.
Những lúc vắng khách, hay buồn ngủ quá, bà dựng xe, tựa lưng vào xe để ngủ. Đêm mưa, bà ghé quán nước quen mang mấy tấm xốp cột sẵn trên xe trải xuống đất ngả lưng.
Đôi bàn tay bà Bốn to thô, chai sạn vì nhiều năm làm công việc nặng. |
Các bảo vệ ở chợ đầu mối cho biết, bà Bốn là người phụ nữ lớn tuổi nhất đang làm việc ở chợ. Dù thế, bà rất vui vẻ, làm việc chăm chỉ. Những người ở chợ ai cũng ngưỡng mộ và khâm phục cụ bà năm sinh năm 1944.
Bà Nguyễn Thị Thu Vân (Tổ phó Tổ 2, Khu phố 1, P.2, Q.4, TP.HCM) cho biết, gia đình bà Bốn là hộ cận nghèo của phường. Khi biết bà tuổi cao mà còn đi làm công việc nặng, phường cùng khu phố đến động viên, khuyên bà nên nghỉ, phường sẽ giới thiệu cho công việc khác nhẹ hơn nhưng bà không đồng ý.
Các con bà Bốn cho biết, không muốn mẹ đi làm việc nặng giữa đêm khuya, nhưng vì kinh tế ai cũng khó khăn, một phần thấy mẹ vui khi đi làm nên không ai cản bà nữa. |
‘Hiện, căn nhà bà đang ở ẩm thấp, xập xệ, phường đã có kế hoạch hỗ trợ và tạo điều kiện cho bà vay tiền để sửa lại căn nhà’, bà Vân nói.
Bà Bốn cho biết, công việc bà đang làm với nhiều người là nặng, nhưng với bà đó là niềm vui. Bà vừa được tập thể dục, vì đi lại nhiều, vừa có thêm thu nhập trang trải tuổi già.
![]() |
Những lúc chưa có người thuê, bà Bốn ngả lưng trên chiếc xe đẩy nghỉ một lúc. |
‘Tôi làm tự do. Hôm nào mệt, hay nhà có việc tôi lại nghỉ. Bây giờ nghỉ đi giúp việc nhà, chăm trẻ con… gò bó thời gian, tôi không làm được’, cụ bà quê Quảng Nam giải thích về lý do ở ‘tuổi gần đất xa trời’ vẫn phải đi làm công việc nặng.
Nhiều người đặt câu hỏi, đến khi nào bà sẽ 'nghỉ hưu'. Bà Bốn cho biết, qua năm 2019. Khi đó, kiểm đủ số tiền sửa được căn nhà bà sẽ nghỉ ngơi.
Được người đàn ông cứu khi đi xin ăn và bị đánh ở ga tàu, bà Bốn (TP.HCM) chấp nhận theo ông về làm vợ.
" alt=""/>Cụ bà nổi tiếng ở chợ Thủ Đức: 75 tuổi, đẩy cả tấn hàng mỗi đêmLên lớp 3, các con đều tự mua sắm dụng cụ học tập, thậm chí biết hùn nhau tiền để mua thiết bị điện tử phục vụ việc học. Các con tự so sánh tính năng của thiết bị, tự góp tiền và đề nghị bố mẹ hỗ trợ khoản còn thiếu. Con tự tính mua vở bao nhiêu trang để phù hợp và tiết kiệm, tự biết lượn shopee mua những thứ hay ho để phục vụ cá nhân. Từ quần áo, ăn uống đều tính kỹ. Thỉnh thoảng còn mời bố mẹ đi ăn uống. Đi du lịch cùng bố mẹ sẽ tự chi một số khoản, ví dụ như thấy trời mưa mà đang đi bộ thì sẽ tự chạy đi mua ô, cũng biết giá bao nhiêu là hợp lý.
Khi có nhiều tiền đột xuất như được mừng tuổi hay cô dì chú bác cho tiền, con sẽ gom một khoản nhờ mẹ gửi ngân hàng. Thỉnh thoảng con lại kiểm tra xem có bao nhiêu tiền gửi tiết kiệm và thường chỉ dành cho 1 khoản cho chi tiêu. Ban đầu chị lớn giữ hết tiền và lo cho em, sau đó lại thấy em giữ tiền và lo các bữa ăn đệm giữa giờ ở trường cho chị. Có hôm em học xong về trước là vội đi mua bánh mì mang vào cho chị tiếp ca học thêm.
Những khi gia đình ra ngoài cùng nhau hoặc du lịch, mình sẽ chỉ cho con cách kiếm tiền từ mọi thứ xung quanh - điều mà mình học được khi đã qua tuổi 25.
Hồi bé con bảo sau này lớn sẽ làm Youtuber vì nghe mẹ bảo các Youtuber họ lên sóng để kiếm tiền, lên cấp 2 mong muốn là người kinh doanh tài ba. Khi con học toán bị kém và nói ghét môn toán, mẹ bảo: nếu muốn kinh doanh giỏi cần học toán tốt để nảy số nhanh, vậy là con lao vào học.
Có thể ai đó cho mình là thực dụng nhưng thực tế cuộc sống cho thấy cứ phải có tiền mới sống tốt. Bên cạnh chuyện học hành thì vẫn cần có kỹ năng. Con vua ngày xưa được rèn từ bé tí về việc cai trị đất nước, về tất cả các kỹ năng để giữ vững ngôi vị. Con bà Phương bán rau thì được rèn cách có thể kiếm tiền từ những thứ nhỏ nhất, học cách chi tiêu sao cho hiệu quả từng đồng.
Mình thấy cần thiết cho trẻ hiểu biết thêm về cách quản lý tài chính (phù hợp với độ tuổi), biết tiêu tiền và biết kiếm tiền. Cứ có kỹ năng thì dù ở hoàn cảnh khó khăn các con cũng tự xoay sở.
Mình ngày nhỏ không biết tiêu tiền, kiếm tiền thì từ lớp 8 nhưng thực tế các kỹ năng để có thể xoay sở trong mọi tình huống thì đến gần 30 mới học được, thực sự là rất muộn. Các bạn nhà mình nhờ biết tiêu tiền từ cấp 1 mà mình rất nhàn do chúng tự lo liệu chuyện mua sắm cho cá nhân. Các con cũng rất biết tiết kiệm, chi tiêu hợp lý, không mè nheo đòi hỏi, kể cả cuộc sống riêng cũng biết sắp xếp lo toan vì mình khá bận. Các con còn biết lo cho mẹ, mẹ ốm đau tự biết đi mua thuốc và làm những gì để chăm sóc mẹ.
Việc con có tiền trong túi khiến con tự tin hơn khi ở ngoài đường, không bị phụ thuộc vào bố mẹ và không mua linh tinh. Con cũng hiểu giá trị đồng tiền và hiểu cách có thể kiếm ra tiền. Thực tế, những người nghèo khó trong xã hội là những người không nghĩ ra cách kiếm tiền trong khi cơ hội ở xung quanh chúng ta.
Cho con tiêu tiền tốt hay xấu là phụ thuộc quan điểm mỗi người. Từ bản thân mình tự rút ra kinh nghiệm nên cho con biết tiêu tiền từ nhỏ và tự hoạch định cuộc sống của mình. Dùng dao khá nguy hiểm nhưng nếu biết sử dụng thì khó để làm mình bị thương. Cái gì cũng có mặt tốt - xấu, quan trọng là hướng con đến những mặt tốt.
Hy vọng là các cô gái nhỏ của mình sẽ không bị lúng túng khi bước ra ngoài xã hội.
Các khách nhà mình rất nhiều người thành đạt nên chắc sẽ có cách giáo dục tương lai cho con tốt, có thể sẽ buồn cười mình vì dạy con những thứ li ti thế. Có câu: xuất phát điểm của con chính là bố mẹ, mình là người kinh doanh nhỏ nên chỉ dạy cho con những thứ nho nhỏ đấy, mong là các con sau này sẽ thành công hơn mẹ và sẽ dạy các cháu từ bé về đầu tư vào đâu hiệu quả chẳng hạn, hay làm thế nào để trở thành người lãnh đạo giỏi.
11h30 khuya có khách gọi, bà Bốn nhanh chóng đẩy xe đi gom bí đỏ, rau muống, nhãn, xoài, chôm chôm… cho khách. Mỗi thùng hàng nặng 10 kg.
Thấy bà, các công nhân ai cũng đùa: ‘Cụ bà nổi tiếng đến rồi’ (vì trước đó, họ đọc thông tin bà Bốn trên các báo). Nghe thế, bà Bốn cười tít, đôi tay thô to, chai sạn vẫn bê từng thùng hàng cho lên xe, mồ hôi thấm ướt chiếc áo đang mặc.
30 phút sau, bà gom xong số hàng, mang ra xe cho khách chở về. Nhận được tiền công 30 ngàn đồng khách đưa, bà vuốt thẳng từng tờ, cẩn thận cho vào ví.
‘Hôm nay, khách họ đi chợ sớm. Tôi được 30 ngàn rồi’, bà Bốn nói, ánh mắt hạnh phúc. Bà Bốn năm nay bước qua tuổi 75. Tính đến nay, bà đã có hơn 43 năm làm nghề cửu vạn ở chợ.
Bà Bốn cho biết, mỗi đêm, bà đẩy hàng cho khoảng 6-8 khách hàng, kiếm được hơn 200.000 đồng. |
43 năm trước, chồng bà lớn tuổi, sức khỏe lại kém nên không thể lo hết cho cuộc sống vợ con. Một mình bà Bốn phải chăm lo cho ba con nhỏ, cuộc sống vô cùng khó khăn. Được người bạn giới thiệu, bà đi làm công nhân cửu vạn cho một chợ đầu mối ở quận 1.
Năm 2004, chợ giải thể, bà đến chợ nông sản làm nghề đẩy hàng cho các tiểu thương đi mua rau củ, trái cây, thịt cá… về bán. Họ đi mua mỗi mặt hàng một thùng rồi thuê bà đi gom lại.
Tiền công mỗi lần đẩy, bà được trả từ 30-50 ngàn đồng, tuỳ vào số hàng nhiều hay ít.
Cụ bà cho biết, trung bình mỗi đêm bà làm cho 6-8 khách. Tổng cộng bà phải đẩy hơn một tấn hàng một đêm.
Công việc của bà bắt đầu từ 12 giờ khuya |
Thường, công việc của bà bắt đầu từ 12 giờ khuya, kết thúc vào 9 giờ sáng hôm sau. Những hôm lễ tết, ngày rằm, khách đi chợ mua hàng nhiều, công việc của bà trở nên tấp nập hơn. Lúc đó, bà phải san bớt việc cho người khác.
‘Làm nhiều được nhiều tiền, nhưng tôi lớn tuổi rồi, làm quá sức không tốt’, bà Bốn giải thích.‘Đường trường, tôi đẩy được khoảng 1-1,2 tạ/lần. Nhưng đường trong chợ nhỏ, gập ghềnh, người qua lại nhiều, tôi chỉ đẩy khoảng 60-80 kg/lần mới lên được dốc’, cụ bà nói.
Những lúc vắng khách, hay buồn ngủ quá, bà dựng xe, tựa lưng vào xe để ngủ. Đêm mưa, bà ghé quán nước quen mang mấy tấm xốp cột sẵn trên xe trải xuống đất ngả lưng.
Đôi bàn tay bà Bốn to thô, chai sạn vì nhiều năm làm công việc nặng. |
Các bảo vệ ở chợ đầu mối cho biết, bà Bốn là người phụ nữ lớn tuổi nhất đang làm việc ở chợ. Dù thế, bà rất vui vẻ, làm việc chăm chỉ. Những người ở chợ ai cũng ngưỡng mộ và khâm phục cụ bà năm sinh năm 1944.
Bà Nguyễn Thị Thu Vân (Tổ phó Tổ 2, Khu phố 1, P.2, Q.4, TP.HCM) cho biết, gia đình bà Bốn là hộ cận nghèo của phường. Khi biết bà tuổi cao mà còn đi làm công việc nặng, phường cùng khu phố đến động viên, khuyên bà nên nghỉ, phường sẽ giới thiệu cho công việc khác nhẹ hơn nhưng bà không đồng ý.
Các con bà Bốn cho biết, không muốn mẹ đi làm việc nặng giữa đêm khuya, nhưng vì kinh tế ai cũng khó khăn, một phần thấy mẹ vui khi đi làm nên không ai cản bà nữa. |
‘Hiện, căn nhà bà đang ở ẩm thấp, xập xệ, phường đã có kế hoạch hỗ trợ và tạo điều kiện cho bà vay tiền để sửa lại căn nhà’, bà Vân nói.
Bà Bốn cho biết, công việc bà đang làm với nhiều người là nặng, nhưng với bà đó là niềm vui. Bà vừa được tập thể dục, vì đi lại nhiều, vừa có thêm thu nhập trang trải tuổi già.
![]() |
Những lúc chưa có người thuê, bà Bốn ngả lưng trên chiếc xe đẩy nghỉ một lúc. |
‘Tôi làm tự do. Hôm nào mệt, hay nhà có việc tôi lại nghỉ. Bây giờ nghỉ đi giúp việc nhà, chăm trẻ con… gò bó thời gian, tôi không làm được’, cụ bà quê Quảng Nam giải thích về lý do ở ‘tuổi gần đất xa trời’ vẫn phải đi làm công việc nặng.
Nhiều người đặt câu hỏi, đến khi nào bà sẽ 'nghỉ hưu'. Bà Bốn cho biết, qua năm 2019. Khi đó, kiểm đủ số tiền sửa được căn nhà bà sẽ nghỉ ngơi.
Được người đàn ông cứu khi đi xin ăn và bị đánh ở ga tàu, bà Bốn (TP.HCM) chấp nhận theo ông về làm vợ.
" alt=""/>Cụ bà nổi tiếng ở chợ Thủ Đức: 75 tuổi, đẩy cả tấn hàng mỗi đêm