
Qua lời kể của bà Hoa, đó là một phụ nữ “vô cùng xấu xí”. Bà đã rất ngỡ ngàng trước những gì người phụ nữ đó kể, không thể tin được rằng chồng mình lại có thể quan hệ với người thua kém với mình về mọi mặt.
Khi phải đối mặt với điều mà trước đây từng nghĩ rằng sẽ không bao giờ chấp nhận, bà Hoa cũng như bao nhiêu người phụ nữ khác, đau khổ, dằn vặt và cảm thấy căm hận người chồng. Đưa bà Lan - người phụ nữ đó - tới một nơi khác để nói chuyện, với tư cách một người vợ hợp pháp, bà đã từ chối yêu cầu “đền bù trinh tiết” của tình nhân chồng mình.
Sau cuộc nói chuyện đó, bà và chồng cũng đã có một cuộc tranh cãi về mối quan hệ ngoài vợ ngoài chồng này. Tâm lý tổn thương, chịu đựng khiến bà sống khép kín và im lặng trong suốt một quãng thời gian dài. Bà không biết nên tha thứ hay không. Bà không biết mình nên làm thế nào... Mọi chuyện có lẽ cứ dai dẳng thế mãi, nếu không có ngày, bà nghe tin người đàn bà kia đang đến bệnh viện đòi bỏ cái thai (lúc ấy đã được hơn 6 tháng).
Chẳng có thời gian suy nghĩ, vừa nghe, là bà bỏ cả việc, bỏ ngoài tai những lời khuyên nhủ, tức tốc đạp xe tới bệnh viện ngay đúng lúc tình nhân của chồng mình đã lên bàn mổ.
“Dừng lại. Mi (mày - PV) còn nhân tính không? Mi nghĩ rằng mi còn lấy chồng được với tuổi đời đó à? Mi xem lại mi xấu xí đến chừng nào? Mi nghĩ có con dễ lắm à? Mi nghĩ mi còn đẻ được sau khi bỏ thai à? Không được làm cái việc mất nhân tính như vậy!”, bà đã xông vào, hét to ngay trước cửa phòng mổ.
Bác sỹ và hộ lý đã rất ngạc nhiên khi nghe bà to tiếng ngay phòng mổ ở bệnh viện như vậy, họ đều quay lại hỏi bà Lan – lúc đấy đã nằm chờ được làm thủ thuật lấy thai ra – xem đó là ai. Bà Lan trả lời họ đó là “vợ của anh ấy”. Đã có một khoảng lặng nhìn nhau giữa những người mặc áo trắng trong căn phòng lúc đó. Vị bác sỹ đã lại giường mổ, đỡ bà Lan dậy, và bảo: “Chị ấy đã nói vậy thì chị nên đứng dậy đi về đi. Đừng bỏ đứa bé nữa mà tội nghiệp”.
Câu chuyện về những lời đối đáp trong bệnh viện giống như một câu chuyện cổ tích thật khó tin. Bà Hoa không thể nhớ được vì sao lúc đó lại có được sức mạnh để quyết định nhanh chóng chỉ trong một khoảnh khắc như vậy, dù trước đó bà đã sống trong bao nhiêu dằn vặt và đau đớn vì bị phản bội. Điều cuối cùng mà bà nghĩ đến là dù có làm gì đi chăng nữa, cũng phải để lại phúc đức cho con cho cái.
 |
Bà Hoa chăm cây trong vườn nhà. |
Và 25 năm hết lòng chăm lo con riêng của chồng
Bà đưa nhân tình của chồng bà trở về nơi ở, sau một vài ngày cùng chồng quay lại, tuyên bố sẽ cùng bà Lan nuôi đứa trẻ đã đầy đủ hình hài trong bụng. Và suốt 25 năm, bà đã giữ trọn lời hứa đấy. Hàng tháng, chính tay bà gửi cho bà Lan một số tiền để chăm cậu con trai riêng của chồng, bà còn thường xuyên cho thêm quần áo, đồ tiêu dùng cần thiết để hỗ trợ cuộc sống của hai mẹ con.
Năm thằng bé đi học lớp Một, bà đã cùng chồng về quê của bà Lan để sắm sửa tất cả những thứ cần thiết cho con thằng bé đến trường. Bố của bà Lan đã bỏ việc đồng áng, ở nhà chờ bà đến nơi để được tận mắt nhìn thấy người phụ nữ mà ông cho rằng “bao dung, rộng lượng nhất trên đời”. Ông đã không ngừng cảm ơn bà Hoa, cảm ơn tấm lòng của bà, và còn hứa sẽ dạy dỗ đứa cháu trai nên người để không phụ tấm lòng của bà.
Đến nay, câu chuyện đầy biến cố nhất cuộc đời bà đã qua được hơn 25 năm. Cậu con trai riêng của chồng bà nay đã 25 tuổi, đã lập gia đình và có công ăn việc làm tử tế. Ngày cậu đi cưới vợ, bà Hoa cũng đã cho một khoản tiền nhỏ để có vốn làm ăn. Bà cũng đã bảo chồng đưa cậu con trai riêng về quê, thắp hương cho tổ tiên và nhận họ, xem như một người con trai trong gia đình.
Ngày chồng bà ra đi về cõi vĩnh hằng, cậu con trai riêng về nhà, để tang bố và lo lắng công việc trong tang lễ. Bà Hoa kể lại, cậu đã ôm lấy bà sau khi tang lễ kết thúc, khóc và cảm ơn bà, nói rằng “nhờ mẹ mà con có mặt ở trên đời”.
Khi được phóng viên hỏi về tình cảm của vợ chồng bà sau biến cố, bà Hoa mỉm cười và nhẹ nhàng trả lời: “Mình đã sống với người ta như vậy, thì người ta cũng biết tấm lòng của mình chứ”.
Đến nay, sau khi chồng qua đời, bà Hoa thường tới chùa, tham gia các hoạt động thiện nguyện do chùa phát động, với mong muốn sẽ cầu an cho gia đình, cho con cái và tìm đến niềm vui tuổi già của bản thân nơi cửa phật.
* Tên các nhân vật đã được thay đổi theo yêu cầu của nhân vật.
(Theo Infonet)" alt="Ngăn tình nhân của chồng phá thai rồi cưu mang 2 mẹ con"/>
Ngăn tình nhân của chồng phá thai rồi cưu mang 2 mẹ con
Hướng đến các hộ nghèo TP.HCMĐợt bùng phát Covid-19 từ tháng 4 đã giáng một đòn mạnh vào nền kinh tế Việt Nam, ảnh hưởng trực tiếp tới những người dân đang sinh sống tại các thành phố lớn khi suốt nhiều tháng liền các hoạt động sản xuất - kinh doanh bị ngưng trệ vì giãn cách xã hội. Theo thống kê, có tới hơn 12,8 triệu người trên 15 tuổi chịu ảnh hưởng tiêu cực bởi Covid-19 bao gồm những lý do như mất việc làm, giảm giờ làm, giảm thu nhập…
Nhằm giúp các gia đình đang gặp khó khăn sớm khôi phục kinh tế, Tập đoàn Prime triển khai chương trình “Cùng Prime sẻ chia thịnh vượng” với điểm nhấn là thử thách “1.000 phút tiếp sức cùng cộng đồng”. Theo đó, tương ứng với mỗi phút luyện tập thể dục, người tham gia sẽ đóng góp 100.000 đồng vào quỹ hỗ trợ các gia đình khó khăn ở khu vực TP.HCM. Mục tiêu của chương trình là góp 1.000 phút, tương đương với 100 triệu đồng cho các hộ nghèo.
Với niềm tin “Không ai bị bỏ lại phía sau”, đây là một trong chuỗi những hoạt động đồng hành cùng cộng đồng trong cuộc chiến chống Covid-19 của Tập đoàn Prime.
 |
"1.000 phút tiếp sức cùng cộng đồng” - thuộc khuôn khổ dự án“Cùng Prime sẻ chia thịnh vượng”. |
Góp 1 phút, tiếp sức cả chặng đường
Được phát động từ ngày 30/9, thử thách “1.000 phút tiếp sức cùng cộng đồng” đã được công chúng đón nhận nồng nhiệt, cùng đồng hành để tạo sức lan toả cho chiến dịch.
Là một trong những người đầu tiên tham gia chương trình này, Vy Thảo (25 tuổi, TP.HCM) chia sẻ: “1 phút tập thể dục có thể ngắn ngủi, nhưng điều bạn sắp sửa mang lại cho ai đó sẽ có giá trị tinh thần rất lớn. Chính vì ý nghĩa đó mình đã quyết định tham gia ngay và rủ được khá nhiều bạn bè tham gia cùng. Một hành động nhỏ thôi, nhưng có thể tạo ra ý nghĩa lớn. Mong là chương trình sẽ sớm đạt được mục tiêu”.
Tích cực chia sẻ video tập thể dục của mình trong những ngày qua, bạn Khôi Nguyên (32 tuổi, Hà Nội) là người thường xuyên vận động người thân trong gia đình cùng mình tập thể dục và ghi video. Nói về động lực này, Khôi Nguyên cho biết: “Đối với mình, thử thách này không chỉ giúp ích cho cộng đồng, đó còn là lời nhắc nhở cho mỗi chúng ta bài học về sức khỏe, vừa tập luyện, vừa tạo ra giá trị tích cực. Thế nên trong gia đình, mình là người siêng năng quay và tập thể dục nhiều nhất để cổ vũ tinh thần cho mọi người cùng tham gia theo. Cứ đến đúng 5 giờ chiều là cả nhà đều cùng lên sân thượng tập cùng mình”.
 |
Những phút “tiếp sức” được các bạn trẻ hào hứng ghi lại và chia sẻ trên fanpage Prime Group |
Nhờ cách thức tham gia đơn giản, tác động thiết thực và hiệu ứng lan truyền tốt, số phút tiếp sức từ cộng đồng tiếp tục tăng qua từng ngày, khi những người tham gia liên tục “thử thách” nhau.
Bên cạnh dự án “1.000 phút tiếp sức cùng cộng đồng”, từ nay đến cuối năm “Cùng Prime sẻ chia thịnh vượng” cũng sẽ tiếp tục đưa ra nhiều sáng kiến nhằm hỗ trợ cho người dân trong giai đoạn bình thường mới. Đây là những nỗ lực nối tiếp từ các hoạt động trước đó của tập đoàn Prime, bao gồm việc đóng góp 500 triệu đồng vào quỹ phòng chống Covid-19 tỉnh Vĩnh Phúc và 100 triệu đồng cho tỉnh Quảng Nam; trao tặng hàng trăm chiếc dù khổ lớn cho các lực lượng tuyến đầu, bệnh viện, trường học và các hộ kinh doanh nhỏ tại nhiều địa phương. Ngoài ra, với thế mạnh sản xuất gạch ốp lát, Prime cũng đã phối hợp với Hội chữ Thập Đỏ trao tặng hàng ngàn mét vuông gạch cho các hộ gia đình nghèo.
Đóng góp cùng Prime trong “Thử thách 1.000 phút cho cộng đồng” bằng các bước đơn giản sau: Bước 1: Quay lại 1 video thực hiện bài tập thể dục dài 1 phút do chính bạn thực hiện Bước 2: Comment video của bạn ngay dưới bài viết trên fanpage Prime và tag tên ít nhất 2 người bạn Bước 3: Chia sẻ bài viết về trang cá nhân ở chế độ công khai, thêm hashtag #Prime #sechiathinhvuong #1000phut kèm lời kêu gọi mọi người cùng tham gia. Chi tiết về thử thách tại: https://www.facebook.com/www.prime.vn Chương trình bắt đầu từ ngày 30/09/2021 và kết thúc vào 17h00 ngày 22/10/2021. |
Phương Dung
" alt="Thử thách ‘1.000 phút tiếp sức cùng cộng đồng’"/>
Thử thách ‘1.000 phút tiếp sức cùng cộng đồng’
Tiền Tiểu Vũ sinh ra ở một vùng nông thôn của tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc. Ở độ tuổi 28, anh không bao giờ nghĩ rằng, bản thân lại trải qua cuộc hôn nhân chóng vánh và khiến bố mẹ ê chề đến như vậy. |
Ảnh minh họa |
Tiểu Vũ là nhân viên hộ tống có vũ trang của một ngân hàng ở Trường Sa (Hồ Nam).
Một buổi trưa cuối năm 2019, Tiểu Vũ nhặt được một thẻ căn cước ở ngay cửa ngân hàng. Một lúc sau, có một cô gái ăn mặc sành điệu xuất hiện và xin nhận lại. Cô gái tên là Điền Lệ.
Điền Lệ nhỏ hơn Tiểu Vũ 1 tuổi. Cô có nước da trắng hồng, thân hình nhỏ nhắn, má lúm đồng tiền rất duyên. Những điều này đã khiến Tiểu Vũ bị mê hoặc ngay khi nhìn thấy.
Điền Lệ giới thiệu mình là giảng viên đại học, quê ở Tương Tây, Hồ Nam. Đây cũng là quê của Tiểu Vũ nên hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Khi ra về, cả hai còn trao đổi thông tin liên lạc với nhau.
Những ngày sau đó, Tiểu Vũ thường xuyên đưa Điền Lệ đi ăn, xem phim và tặng quà. Ba tháng sau khi quen, Điền Lệ theo Tiểu Vũ về ra mắt gia đình.
Thấy con trai tìm được bạn gái là một giảng viên đại học, cả nhà Tiểu Vũ đều rất vui mừng. Họ giục đôi trẻ nhanh chóng tính chuyện kết hôn.
Một tháng sau đó, Tiểu Vũ thông báo sẽ tổ chức đám cưới. Bố mẹ Tiểu Vũ làm nghề bán rau, kinh tế gia đình không khá giả. Nhưng vì hạnh phúc của con nên họ đã vay mượn và chi tổng cộng 260.000 tệ (khoảng 900 triệu đồng) để lo tiền quà và tổ chức đám cưới cho con trai.
Tuy nhiên, chỉ 2 ngày sau đám cưới, cô dâu đã thu dọn đồ đạc của mình và biến mất.
Người nhà thuyết phục Tiểu Vũ gọi cảnh sát nhưng anh vẫn tin tưởng rằng, Điền Lệ sẽ trở lại. Ngày qua ngày, bố mẹ Tiểu Vũ thấy con trai ngày càng hốc hác nên mới đi tìm sự giúp đỡ.
Nhờ sự kết nối của các phóng viên, gia đình Tiểu Vũ đã tìm được đến trường đại học - nơi Điền Lệ làm việc. Tuy nhiên, khi tới đây, họ nhận được thông báo rằng, không có giảng viên nào như vậy. Nơi làm việc mà Điền Lệ nói thực ra chỉ là đơn vị trực thuộc một tổ chức đào tạo của trường.
Sau đó, thông qua người phụ trách đơn vị, gia đình Tiểu Vũ cũng tìm được nàng dâu. Họ khuyên con dâu nên trở lại nhà nhưng Điền lệ không đồng ý.
Trước sự việc đó, bộ phận hòa giải ở địa phương đã mời Tiểu Vũ và Điền Lệ đến gặp gỡ. Trước mặt các hòa giải viên, Điền Lệ đã nói lý do thực sự khiến cô kết hôn với Tiểu Vũ.
Cô kể, một tháng trước đám cưới, Tiểu Vũ nói với cô rằng, căn nhà của gia đình anh sắp bị nhà nước phá dỡ. Khi đó, mỗi người sẽ được chia 200.000 tệ (khoảng 700 triệu đồng). Anh còn nói, nếu giờ hai người kết hôn, cô cũng sẽ có một phần.
Điền Lệ nghĩ đến điều này và cho rằng đây là cơ hội để kiếm tiền nên liền đồng ý lời cầu hôn của Tiểu Vũ. Thực ra, trong thâm tâm, cô chỉ luôn coi Tiểu Vũ là một người bạn bình thường, chưa bao giờ yêu Tiểu Vũ. “Với người đàn ông này, dù là tri thức hay thu nhập, chúng tôi đều không cùng đẳng cấp”, Điền Lệ nói.
Điền Lệ cũng cho biết, cô đã quyết định ly hôn với Tiểu Vũ. Gia đình Tiểu Vũ yêu cầu Điền Lệ trả lại 160.000 tiền quà cưới nếu hai người ly hôn. Tuy nhiên, Điều Lệ từ chối.
Cô nói, số tiền này sẽ được trừ vào phần mà cô được thừa hưởng khi ngôi nhà của gia đình Tiểu Vũ bị phá dỡ.
Tiểu Vũ nghe xong vô cùng thất vọng. Anh không ngờ, phía sau gương mặt đẹp như thiên thần, Điền Lệ lại là một kẻ tính toán, khát tiền như vậy. Bây giờ, điều ước duy nhất của anh là đòi lại được tiền quà cưới - số tiền mà bố mẹ anh đã đi vay mượn và tích cóp cả đời.
Linh Giang(Theo Sohu)

Cưới vợ sau 2 ngày quen, chàng trai nhận kết đắng
Quá nôn nóng lấy vợ, chàng trai quyết định đăng ký kết hôn sau 2 ngày quen bạn gái qua mai mối. Kết cục, cuộc hôn nhân của anh chỉ hạnh phúc được đúng 3 ngày.
" alt="Cô dâu xinh đẹp biến mất sau 2 ngày cưới, sự thật khiến nhà trai chết lặng"/>
Cô dâu xinh đẹp biến mất sau 2 ngày cưới, sự thật khiến nhà trai chết lặng


Trong con mắt của mọi người, tôi từng là người may mắn vì có một gia đình hoàn hảo.
Trong con mắt của tôi, anh không chỉ là một người chồng, mà tôi tôn thờ anh hơn tất cả. Tôi hãnh diện khi thấy bạn bè, đồng nghiệp ghen tỵ với những gì mình đang có.
Bỗng dưng một ngày, tôi không nhớ đó là cái ngày khủng khiếp nào, khi tôi đang lúi húi dọn dẹp thì có một cô gái trẻ đến tìm. Tôi mở cửa và lịch sự mời cô ta vào nhà. Nhưng đáp lại những lời nói của tôi chỉ là sự trâng tráo và lạnh lùng: “Chị với 2 đứa con của chị chuẩn bị dọn khỏi cái nhà này đi là vừa”. Tôi lơ ngơ không hiểu vì sao cô gái lạ mặt này lại buông lời thẳng thừng như vậy. Cô ta tiếp: “Vẫn không hiểu à, tôi là bồ của chồng chị, và chúng tôi đã có con với nhau. Tôi đến đây để báo cho chị biết”.
Tôi bàng hoàng, không thể nào người đàn ông đàng hoàng và hết lòng vì vợ con như chồng tôi, lại là một người như vậy.
Cô ta đi về, trong lòng tôi xáo trộn, tôi chỉ biết ôm mặt khóc. Tôi vẫn không tin những gì cô ta nói, nhưng những bức ảnh thân mật và thằng con trai của cô ta chụp với chồng tôi khiến tôi không thể không tin.
Tôi khắc khoải đợi từng giờ để thấy anh về tới nhà.
Đến tối, anh hớn hở về nhà sớm, và không quên cầm theo bó hoa chúc mừng ngày 8/3 sớm cho ba mẹ con tôi. Thấy tôi khóc sung mắt, anh ân cần hỏi han. Tôi chỉ lẳng lặng đưa anh xem bức ảnh. Khuôn mặt chồng tôi biến sắc. Anh không nghĩ rằng mọi chuyện lại vỡ lở. Thái độ của chồng tôi khiến tôi hiểu, tất cả mọi chuyện đều là sự thật, và rằng, tôi dù chăm lo tốt cho gia đình thế nào, thì cái lỗi lớn nhất của tôi cũng là việc tôi đã già và không có nhan sắc. Nên dù cố gắng thế nào vẫn không níu giữ được anh.
 |
Liền nửa năm sau đó, tôi rơi vào chứng trầm cảm, lúc nào cũng u uất. |
Chúng tôi chưa ly dị, nhưng anh mang hết đồ đạc sang sống với cô nhân tình trẻ. Khi anh bước đi, tôi nghĩ rằng cuộc sống với tôi đến đây là chấm hết. Tôi không dám tin rằng người chồng của mình lại có bồ trẻ, lại càng không dám để mọi người biết chuyện trong gia đình tôi, có lẽ, tôi không chịu đựng nổi cú sốc này.
Trong lúc dại dột, tôi đã nghĩ mình không còn mặt mũi nào để nhìn các con, nhìn mọi người. Tôi nghĩ, nước mắt bao nhiêu, níu kéo bao nhiêu cũng không đủ để anh quay về với gia đình mình, với hai con gái nhỏ. Tôi chọn cách tự tử để khiến anh phải tin rằng, tình cảm của tôi dành cho anh mãnh liệt, và anh cần phải làm tròn trách nhiệm với mẹ con tôi. Chuyện tử tử để níu kéo lại chồng bất thành, anh vào bệnh viện và chỉ buông lời: “Hãy sống thật tốt, anh xin lỗi”.
Liền nửa năm sau đó, tôi rơi vào chứng trầm cảm, lúc nào cũng u uất. Tôi gửi hai con về nhà ngoại trông, công việc cũng bỏ bê và phải tới bác sỹ tâm lý để điều trị. Hiện tại, gần 1 năm sau cú sốc này, cuộc sống của tôi vẫn không có gì khá hơn. Tôi chỉ đi về như cái bóng, bố mẹ tôi phải bỏ quê lên chăm sóc cho tôi và hai con gái. Liệu rằng, tôi sẽ sống thế nào trong thời gian tới? Hai con gái của tôi vẫn tin rằng bố nó đang đi công tác xa? Liệu khi lớn lên, chúng biết được chuyện người bố đầy tình yêu thương, thừa sự tử tế đã lừa dối cả ba mẹ con gần 5 năm qua, chúng sẽ thế nào?
Tôi không dám nghĩ tiếp, chỉ mong một ngày, những quá khứ đau đớn ngày sẽ rời bỏ tôi….
(Theo Dân Việt)" alt="Tại sao tôi lại ra nông nỗi này?"/>
Tại sao tôi lại ra nông nỗi này?

Minh họa: Internet
Thì cũng giống trẻ con thôi… Biết thế nhưngnhững đứa con lại đang thời trung niên trăm công ngàn việc, đầu óc thiếu tậptrung, tuổi tác thì lỡ cỡ: quá già để nhớ nổi khi bé mình đã ngớ ngẩn thế nào,đủ trẻ để không chấp nhận những cái “dở hơi” của các ông bà cụ. Mâu thuẫn triềnmiên, cho nên cái chu kỳ “cãi nhau xong lại mua quà” cho bố mẹ cứ thế diễn rađều đặn. Quà cho người già biết là gì đây ngoài khăn choàng, bánh xốp mềm và caotẩm bổ. Mua cao về rồi lũ con bận rộn lại quên không pha phách. Cao thì rấtcứng, các cụ lại không dám phiền, một cục cao “biểu tượng” có khi cứ thế nằmtrong ngăn kéo đến cả năm.
**
Hai năm nay, “thần tượng” của nhà tôi là mộtngười anh họ xa, có bà mẹ hơn chín chục mắc bệnh Alzheimer nằm một chỗ. Trước,cụ còn xem được truyền hình, nhưng một sáng kia, cụ gọi người con và bảo, “Thếlà từ nay tôi không nhìn được anh rồi”. Mắt cũng lòa nốt, nhưng cụ không thíchnghe đài, bảo “sao mà nó nói lắm thế”. Cụ nằm chơi thôi, vệ sinh tại chỗ, ănuống có người đút.
Nhưng may cho cụ là cụ có được người con traicó hiếu. Không đơn giản như tích ngày xưa Trần Minh khóc vì thấy mẹ yếu rồi mẹđánh không đau, Ngô Mãnh cởi trần bẫy muỗi để muỗi khỏi đốt cha mẹ, vị con traicả này phải hy sinh nhiều hơn: những thú lớn nhất của đàn ông hiện đại như ngồiquán xá với bạn bè, du lịch với vợ con, hay mải mê lướt mạng đọc tin, để dànhgần như hết thời gian tự tay chăm mẹ. Mỗi lần nghe người con trai vui vẻ kểchuyện chăm bà, tôi đều thán phục. Cái sự vẫn yêu đời ấy thật hiếm khi có ởnhững người chăm bệnh. Người ta có thể kiên nhẫn, chu đáo, nhưng ít nhiều thểnào cũng lộ ra cái sự mệt. Nhưng ở đây là một sự hào hứng của một người say mêchăm sóc mẹ, coi đó như một sự nghiệp mới của mình.
Anh lý luận rằng nuôi mẹ liệt giường sẽ khôngai tốt bằng con. Không ai thuộc thói quen ăn uống của mẹ bằng con, không ai dọnvệ sinh cho mẹ sạch bằng con, chỉ có con mới có thể vừa chăm sóc vừa ôm mẹ nhưem bé. Anh kết luận, “Thế mà có những kẻ, xin lỗi, chỉ ôm được mèo, ôm đượcngười khác, mà không ôm được mẹ.”
Nghe đến đây thì tôi không dám nhìnsang mẹ, phải hơn 20 năm rồi không ôm người già này nữa.
**
Nói đùa là nằm ngủ với trẻ con thật như ngủcạnh một con ve chó, đang khi mơ ngủ nó cũng quơ tay ôm được lấy mình, rất chínhxác. Giữa đêm tỉnh dậy, cánh tay tê dại vì trẻ con gối đầu, bỗng nhớ lại ngàyxưa mình cũng thế này với mẹ, rồi mẹ cũng đã có lúc thế này, với bà. Ai cũng cóthời là một cô bé, cậu bé… Rồi tuổi thiếu niên ập đến, tuổi thanh niên ào ạt,tuổi trưởng thành chóng mặt vì những chuyện của người ngoài, tuổi trung niên bắtđầu lo nghĩ về bệnh tật của bản thân…, tất cả bứt đứa con ra khỏi bà mẹ một cáchthật tự nhiên, cả về tinh thần lẫn thể chất, để đến nỗi bây giờ, mỗi khi xemphim truyền hình Việt Nam, hễ có cảnh một chị phụ nữ đã lớn tướng còn rúc vàonách mẹ, rồi mẹ vừa ôm con vừa âu yếm mắng, lại thấy lòng thắc mắc họ làm cáchnào để duy trì được những cái tiếp xúc thân mật mẹ-con ấy, sau bao nhiêu là sónggió đời?
**
Mỗi trưa trẻ con đi học về, việc đầu tiên làphải hỏi han nó hôm nay ra chơi thế nào, cô có phạt điều gì không, bạn A hôm naylàm gì, bạn B còn uống xi-rô không…? Chuyện nhạt và lặp đi lặp lại nhưng ngàynào cũng muốn nghe. Trong lúc nghe “báo cáo”, bỗng nghĩ tới người già lủi thủingồi trên nhà kia là một kho chuyện cũ. Mà người già nào chẳng như một phòng lưutrữ những đoạn phim ngắn những điều họ đã trải qua. Nhưng con cái thường lànhững nhân viên tồi của kho lưu trữ ấy, không biết khai thác mà cũng không muốnkhai thác những câu chuyện thời trẻ con của mẹ, cha.
 |
Ảnh minh họa: Internet |
Đến thăm nhà thủ trưởng, chúng ta có thể dànhcả giờ để hỏi thăm một bà cụ trong nhà chuyện cụ đi kháng chiến thế nào, cụ gặpcụ ông lần đầu tiên ra sao…, nhưng ta có lẽ chẳng khi nào hỏi mẹ mình hồi bé mẹlà một cô bé gầy hay béo, đi học thích ăn quà gì… Kể cũng buồn cười, ta thực tậpbài tập về lắng nghe người khác, nhưng đúng là ta chỉ lắng nghe người khác chứkhông phải lắng nghe các cụ già trong nhà. Người già cứ thế thui thủi trong nhà,xem truyền hình, đọc báo, được ăn các món ngon con nấu, khi ốm có thuốc men đầyđủ, nhưng những câu chuyện về tuổi niên thiếu, tuổi thanh niên của bản thân thìchỉ biết tự kể cho chính mình, trong đầu.
**
Ai đấy vẫn bảo, ông Trời đúng là chơi khăm,toàn cho người ta biết ân hận khi không còn cơ hội sửa chữa nữa, thí dụ nhiềungười bản thân già rồi, điếc lác rồi, mới ân hận rằng sao ngày ấy mình khó chịukhi mẹ mình mở T.V thật là to, chỉ vì cụ điếc! Cho nên càng thêm tuổi tôi cànghiểu, vì sao có những người hạnh phúc khi được chăm mẹ liệt giường như người đànông đã nói đến bên trên, hay như một bí thư thành ủy miền Trung, khi được hỏichuyện gia đình đã bảo ông có may mắn là được chăm cả cha lẫn mẹ lúc hai cụ đãlòa, đã liệt, suốt nhiều năm cho đến khi các cụ qua đời. Bố mẹ lên được “lão” đãlà một điều may, bố mẹ “lão” đến mức bản thân mình cũng lên lão kịp lại là điềumay nữa. Có “bệnh” là chuyện thường tình của người cao tuổi. Nếu các cụ có nằmmột chỗ như trẻ con thì lại là dịp để con cái kịp chuộc lại những điều chưa làm,được yêu bố mẹ như yêu trẻ con, được chiều bố mẹ như chiều con mình…
Chưa trải thì chưa biết, trong nhà tôi ngườigià vẫn ngày ngày giả vờ tranh chấp với trẻ con cái Ipad và tranh luận rất hăngvới bọn trung niên… Một lần bạn tôi hỏi, mỗi sáng tỉnh dậy ước mơ của chị là gì.Tôi bảo vì nhà có người già và trẻ con, ước mơ của tôi mỗi sáng chỉ là hôm nayđược như hôm qua, đều đặn và bình thường. Cứ dậm chân tại chỗ thế, nhưng nhữngbài học vẫn phải âm thầm học sớm hơn, 40 tuổi học bài về 50. 50 học bài về 60…,để những sự ân hận còn có cơ chuộc lại.
Phan Thị Vàng Anh
9/2014
(Theo Nhân dân hàng tháng)
" alt="Quanh chuyện sống với người già"/>
Quanh chuyện sống với người già