您现在的位置是:NEWS > Bóng đá
Nhận định, soi kèo Backa Topola vs FK Zeleznicar Pancevo, 23h00 ngày 7/4: Chưa từ bỏ hy vọng top 8
NEWS2025-04-11 01:54:23【Bóng đá】3人已围观
简介 Pha lê - 07/04/2025 09:27 Nhận định bóng đá g bong đábong đá、、
很赞哦!(5269)
相关文章
- Nhận định, soi kèo Al
- Lenovo ra mắt bộ đôi máy tính Think Edge
- HP có thêm laptop 'biết' tự khóa ổ cứng khi bị rơi
- VinaPhone, MobiFone tuyên bố sẽ bán nano
- Nhận định, soi kèo Backa Topola vs FK Zeleznicar Pancevo, 23h00 ngày 7/4: Chưa từ bỏ hy vọng top 8
- Lộ diện những con 'quỷ ác dâm' từ game sex
- iPhone 5 độc tôn sức mạnh trước các đối thủ
- Truyện Trọng Sinh: Tình Nơi Biển Thệ
- Nhận định, soi kèo Club Libertad vs Talleres Cordoba, 5h00 ngày 9/4: Bổn cũ soạn lại
- PlayBook 4G có giá hơn 11 triệu
热门文章
站长推荐
Siêu máy tính dự đoán Arsenal vs Real Madrid, 2h00 ngày 9/4
Truyện Em Không Biết
Smartphone ngày nay dùng tính năng làm yếu tố tiếp thị chính. Ảnh: TechnologyReview.Thời của “giá trị gia tăng”
Nếu sự kiện của Nokia và Motorola hôm 5/9 nói lên được điều gì về kỉ nguyên di động mới, đó sẽ là cuộc chiến khởi nguồn từ Apple khi hãng ra mắt iPhone năm 2007 đang chuyển sang giai đoạn trường kì của những “giá trị gia tăng” trên thiết bị.
Hiện tại không phải là thời cho những đột phá có tính cách mạng – như việc Apple cổ súy công nghệ màn hình cảm ứng và bước nhảy vọt về việc “mở” thiết bị cho các nhà phát triển ứng dụng – mà là tạo hiệu ứng marketing để thu hút khách hàng chú ý tới lợi thế như: máy ảnh tốt hơn, thời lượng pin lâu hơn.
Michael Mace – cựu Phó Chủ tịch kế hoạch sản phẩm tại Palm và cựu Giám đốc tiếp thị tại Apple nhận xét: “Dù thay đổi về tính năng tiểu tiết hơn nhiều trong quá khứ, việc nuôi dưỡng sự trưởng thành cho một danh mục sản phẩm là điều bình thường, đặc biệt khi mọi người đều gắn bó với việc sao chép kiểu dáng của Apple, một sai lầm lớn theo ý kiến của tôi. Khi các tính năng trở nên tinh xảo hơn, người dùng nói chung sẽ tập trung vào từng khác biệt nhỏ.”
Trước mùa mua sắm lớn nhất trong năm, gần như mọi hãng sản xuất lớn đều đã công bố (hoặc chuẩn bị công bố) sản phẩm mới. Họ đều mang tới trọn bộ tính năng đáng chú ý trong một hay hai năm gần đây, như màn hình sắc nét hơn và trợ lí bằng giọng nói.
Hôm 5/9, Nokia và Microsoft khai màn bằng việc giới thiệu Lumia 920 và 820 chạy hệ điều hành Windows Phone 8. Sản phẩm mới trang bị bàn sạc không dây và máy ảnh được nâng cấp. Tiếp sau đó là Motorola Mobility (nay là công ty con của Google) với bộ ba điện thoại RARZ mới, cùng các cải tiến như thời gian dùng pin lâu hơn và hiệu suất xử lí nhanh hơn. Để tô điểm cho sự kiện, Motorola đã mời tới ban nhạc rock của Úc biểu diễn và bữa tiệc miễn phí sau đó. Trước đó một tuần, Samsung – hãng sản xuất smartphone số một thế giới – công bố điện thoại Windows Phone 8 đầu tiên, Ative S. Ngày 12/9 tới đây, Apple được kì vọng sẽ vén màn iPhone thế hệ 6, hay còn được gọi là iPhone 5. HTC cũng dự định tổ chức sự kiện ra mắt sản phẩm mới vào 19/9.
Theo Mace, các sản phẩm xuất hiện trước iPhone 5 rõ ràng sẽ lưu lại tâm trí mọi người nhiều hơn. Khung thời gian nói trên cho thấy Motorola và Google đánh giá khá cao Nokia và Microsoft, bất chấp doanh số Nokia Windows không hề khả quan. Tuy nhiên, dù cùng làm sự kiện trong một ngày và lại làm sau đối thủ, bộ ba smartphone của Motorola xét về tính năng lại kém ấn tượng hơn hẳn sản phẩm Nokia. Như vậy, vô tình Google tạo ra lợi thế cho Microsoft/Nokia.
">Smartphone đua camera tốt, pin khoẻ...
Sony Walkman thay đổi cách nghe và nghĩ về âm nhạc. Ảnh: Internet>> "Hồi ký" 40 năm điện thoại di động
>> Lịch sử di động chơi game
>> 10 mốc son trong lịch sử âm nhạc di động
1. Sony Walkman (1979)
Xuất hiện năm 1979, máy nghe nhạc cầm tay của Sony làm thay đổi cách chúng ta vẫn nghe và vẫn nghĩ về âm nhạc. Với Walkman, mọi hoạt động thường ngày đều giống như một bộ phim mà bạn là diễn viên chính, những cuốn băng là nhạc nền. Walkman tuyệt vời từ khi ra mắt và còn gây ấn tượng mạnh mẽ tới hôm nay.
2. Diamond Rio PMP300 (1998)
19 năm sau Walkman, Diamond tiếp nối Sony với Rio. Tuy không phải là máy nghe nhạc kĩ thuật số sản xuất hàng loạt đầu tiên, Rio với bộ nhớ trong 32MB chính là sản phẩm đã khởi đầu cuộc cách mạng về nhạc số. Nếu lãnh đạo của các hãng thu âm lớn có thể quay ngược thời gian, thứ họ khai tử đầu tiên chắc chắn sẽ là Rio.
3. Amazon Kindle (2007)
Kindle chính là chiếc iPod của sách điện tử. Dù phiên bản đầu tiên còn nặng nề, phiên bản Kindle thứ ba đã thành công vang dội, không chỉ mở đầu trào lưu đọc sách điện tử, mà còn là tác nhân khiến xu hướng tác giả tự xuất bản sách bùng nổ.
4. Máy tính cá nhân 51050 của IBM (1981)
Compaq là hãng có công phổ biến máy tính cá nhân (PC), song IBM mới là người phát minh ra nó. Máy tính cá nhân của IBM được nhiều hãng như Dell, Compaq và HP sao chép, hình thành sự bùng nổ PC những năm 1980-1990. Ngày nay, PC biến đổi khác xa nguyên bản của IBM, nhưng mọi thứ từ Ultrabook tới iMac đều có PC trong DNA của mình.
5. Sony PlayStation 2 (2000)
">10 thiết bị 'bất hủ' của làng công nghệ
Soi kèo phạt góc Bayern Munich vs Inter Milan, 01h45 ngày 9/4
Công viên Phía Bắc nằm ở khu sầm uất trong thành phố, lúc bé, khi tôi có nhận thức, thì nó cũng đã xây dựng rồi. Lúc ấy, tôi rất thích được bố mẹ dẫn mình và chị tới đây chơi vào cuối tuần. Tuy rằng mấy năm nay nó đã hơi cũ nhưng vẫn là nơi được đám trẻ con chúng tôi chọn để vui đùa.
Nửa năm nay, chính phủ đã bỏ vốn để tiến hành tu sửa và tân trang lại công viên. Chắc hẳn là vị lãnh đạo nào đó cảm thấy lần này quá tốn kém, nên sau khi xong việc, những công việc dọn dẹp này cơ bản đều do những lao động miễn phí như chúng tôi làm.
Tôi cũng chỉ mang tâm lý chơi bời trong hoạt động của trường lần này, vì thế tôi và "đứa bạn" tốt nhất của mình - Triệu Đầu Đá, tên thật là Triệu Lỗi, chỉ làm một chút việc, rồi chạy tót ra sau hòn non bộ chơi.
Ai ngờ, lúc chúng tôi đang chơi vô cùng vui vẻ, thì đột nhiên, một cảm giác kỳ lạ bao trùm lấy tôi, loại cảm giác này khiến tôi không thở nổi trong phút chốc, ngực bứt rứt khó chịu.
Đầu Đá thấy mắt tôi trợn trắng thì hoảng sợ, vội vàng chạy tới đỡ tôi: "Tiến Bảo? Tiến Bảo, mày sao thế? Mày đừng dọa tao mà!"
Tôi tựa vào người cậu ta hít thở một lúc lâu, nhưng cảm giác khác thường trong lòng vẫn còn đó, đầu óc tôi ong ong, khó chịu vô cùng. Cũng chẳng hiểu sao, tôi lại có thể cảm giác được rằng, có một người chết nằm ngay dưới tảng đá xanh mà chúng tôi vừa chơi.
Tảng đá xanh này nằm sau hòn non bộ, được xếp bằng những hòn đá kì quái san sát nhau, mới được đưa đến trong lần sửa lại công viên lần này, nghe nói có thể trấn tà. Nhưng bây giờ rõ là nó đang "trấn" trên một người chết! Đó là một người đàn ông mặc đồ lao động màu xám xanh, tay chân bị dây thừng trói chặt, trên mặt thi thể còn có mấy vết xanh tím, chắc là trước khi chết đã phải chịu đau đớn.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người chết, chẳng biết là do sợ hay dạ dày khó chịu, tôi há mồm nôn hết đống thức ăn lúc trưa ra.
Đầu Đá thấy dáng vẻ của tôi như thể sắp không chịu được nữa, hốt hoảng gọi giáo viên tới. Người dẫn đội hôm đó là cô Khúc, chủ nhiệm lớp - bà cô hơn 50 tuổi, cô thấy tôi như thế cũng giật mình. Không hỏi nhiều mà nhanh chóng ấn lên nhân trung của tôi.
Không biết là cô ấn như thế có tác dụng hay tôi dần quen với cảm giác này, tóm lại là tôi đã không còn buồn nôn nữa. Đầu Đá thấy tôi đỡ hơn, thì từ từ dìu tôi qua ngồi xuống chỗ ghế dài trong công viên.
Cô Khúc lo lắng nhìn tôi nói: "Tiến Bảo, em cảm thấy thế nào rồi? Còn buồn nôn nữa không? Có phải trưa nay ăn cái gì mất vệ sinh không?"
Tôi lắc đầu nói: "Không sao ạ, có thể vừa rồi em vận động hơi mạnh, nghỉ một lát là đỡ thôi ạ."
Nhưng cô Khúc vẫn hơi lo lắng, vì thế cô bảo Đầu Đá ngồi với tôi, còn dặn cậu ta: Nếu Tiến Bảo vẫn còn khó chịu thì em đưa bạn ấy về nhà nhé.
Tôi nhìn cô Khúc vội vàng đi chỉnh đốn lại đám bạn đang lao động, nói nhỏ với Đầu Đá: "Đầu Đá, tao nói với mày chuyện này, mày đừng có sợ nhé."
Đầu Đá nhìn tôi với vẻ kì lạ: "Nói đi, chuyện mày không sợ thì sao tao sợ được?"
Nhìn cái vẻ xem thường của cậu ta, tôi thật không biết nên mở miệng nói với cậu ta thế nào, nhưng lúc đó, người bạn tốt duy nhất của tôi cũng chỉ có một mình Đầu Đá.
Do dự một lúc lâu, tôi mới chậm chạp nói với cậu ta: "Đầu Đá, mày có thấy tảng đá xanh đằng sau hòn non bộ kia không?"
Cậu ta nhìn tảng đá xanh kia rồi nói: "Thấy, sao thế, trong tảng đá xanh đó có kho báu à?"
Tôi bình tĩnh nhìn cậu ta, sau đó từ từ lắc đầu: "Không, có một người chết ở trong đó."
"Đừng có nói bậy, mày nghĩ đó là Tôn Ngộ Không à? Lại còn ở trong tảng đá nữa!" Đầu Đá nói.
Nhìn vẻ mặt không tin của cậu ta mà tôi nghẹn lời, nếu như đột nhiên cậu ta nói với tôi như thế, chắc chắn tôi cũng chẳng tin! Thôi được rồi, cậu ta đã không tin thì tôi có nói cũng vô ích.
Nhưng không ngờ khuya hôm đó, sau khi về nhà, tôi lại đột nhiên phát sốt, chị tôi cặp nhiệt độ thấy tôi sốt tới 42 độ, hoảng quá nên vội lao ra khỏi nhà tìm bố mẹ, lúc bấy giờ, hai người còn đang chơi mạt chược bên nhà hàng xóm!
Họ về nhà, thấy tôi sốt nặng thì gấp gáp đưa tôi tới phòng cấp cứu của bệnh viện trong huyện. Lúc đến viện, tôi đã bắt đầu mê sảng rồi, theo lời chị tôi may mắn kể lại, lời của tôi lúc đó đã dọa cho bác sĩ, y tá và cả bố mẹ sợ hãi! Nhưng cụ thể là nói gì thì chị ấy cũng chẳng biết, vì chị ấy phải giữ nhà.
Về sau, lúc chị nghe lén bố mẹ nói chuyện mới biết, mấy câu mê sảng lúc đó tôi nói rất đáng sợ, cũng chính vì những lời nói mê này mà cảnh sát mới đào được một xác chết dưới tảng đá xanh trong công viên Phía Bắc. Xác chết này chính là giám đốc Uông Đại Hải đã mất tích hơn một tháng nay khi đang phụ trách công trình ở công viên.
Cảnh sát tìm được một tờ giấy nợ trong cái xác, là của một chủ thầu tên Tôn Tử Sở đã vay nạn nhân một vạn tệ. Sau khi bị thẩm tra, Tôn Tử Sở này khai vì muốn nhận thầu công trình sửa lại công viên Phía Bắc nên đã mượn tiền Uông Đại Hải, hứa hẹn với nạn nhân sau khi chuyện này thành sẽ cho nạn nhân một vạn tệ làm tiền thù lao, cũng đã viết một tờ giấy nợ cho nạn nhân.
Ai ngờ sau đó, tuy đã nhận được công trình, nhưng lúc làm lại có hai lần gặp sự cố, khiến Tôn Tử Sở cũng không kiếm được nhiều tiền, nếu đưa cho Uông Đại Hải một vạn tệ thì chẳng những lần này gã trắng tay, mà còn phải bù thêm một nửa, vì thế Tôn Tử Sở muốn quỵt nợ.
Nhưng Uông Đại Hải cắn gã không buông, nói nếu như gã không trả tiền thì sẽ mang tờ giấy nợ này kiện lên tòa, cùng lắm thì hai bên cùng chết.
Tôn Tử Sở bị chèn ép đến đỏ cả mắt, bèn nhân lúc tối trời khi công viên không có người giết Uông Đại Hải. Gã biết hôm sau sẽ có một tảng đá xanh lớn được chuyển tới đặt sau hòn non bộ, thế nên cả đêm hôm đó, gã đã chôn Uông Đại Hải ngay dưới vị trí sẽ đặt tảng đá xanh.
Kết quả đúng như gã đã đoán trước, tảng đá xanh kia đè lên xác Uông Đại Hải một cách chắc chắn, nếu không phải tôi gây ra chuyện như thế, chỉ sợ trừ phi công viên bị phá, còn không thì khó mà phát hiện ra thi thể.
Chỉ có điều từ đó về sau, đám học sinh bắt đầu như vô ý tránh né tôi, ngay cả Đầu Đá thân với tôi nhất cũng không chơi với tôi nữa, lúc đó tôi cũng chẳng biết là tại sao.
Mãi đến sau này, có một lần tôi tới nhà bà ngoại chơi, chợt nghe thấy có người cứ gọi cửa bên nhà bà Vương hàng xóm. Tôi bèn ra ngoài xem thử, thì ra là con trai bà Vương dẫn vợ và con về thăm mẹ. Bình thường con trai bà Vương về nhà vẫn dùng chìa khóa để mở cửa, nhưng hôm đó anh ấy lại thấy cửa nhà bị khóa trái, hơn nữa dù họ có gõ cửa thế nào thì bên trong vẫn chẳng có ai trả lời.
TIỀN TRUYỆN (2)
Tôi cũng tò mò đến đó để xem chuyện vui một chút, mọi người đều là hàng xóm đã lâu, nên tôi giúp họ gọi bà Vương ra mở cửa. Cuối cùng tôi còn chưa đi được mấy bước thì đột nhiên đầu đã ong lên. Sau đó, cảm giác lúc ở công viên Phía Bắc lại xuất hiện một lần nữa! Tôi đã hiểu, thì ra đây chính là mùi của cái chết!
Tôi biết tại sao bà Vương mãi không ra mở cửa, vì ba ngày trước, bà trượt chân ngã đập đầu xuống đất, lúc đó trong nhà không có ai nên không kịp đưa đến bệnh viện cứu chữa, bà gắng gượng được mấy tiếng sau thì tắt thở.
Sau chuyện này, tôi đã không thích ra khỏi nhà nữa, không muốn đến trường, vì tôi sợ cảm giác này lại xuất hiện lần nữa. Cứ như thế, tôi nghỉ học. Giải thích với bên cơ quan chức trách là vì: Nguyên nhân sức khỏe, cần ở nhà nghỉ ngơi.
Trong thời gian đó, tôi vẫn không dám ra khỏi cửa, sợ vừa ra ngoài đã thấy ai đó chết trước mặt mình! Cũng may ông trời còn chưa bỏ rơi tôi, ngay lúc mờ mịt nhất, tôi gặp chú họ, quý nhân đầu tiên của mình ở Đông Bắc.
Ở Đông Bắc, tôi có một người chú họ xa, sau khi ông ấy nghe chuyện của tôi xong thì bảo mẹ đưa tôi đến chỗ ông ấy nghỉ ngơi một thời gian. Lúc đầu tôi còn không muốn đi, ngẫm lại xem, tôi là một đứa trẻ lớn lên ở thành phố, sao lại tình nguyện về nông thôn sống được chứ?
Nhưng vì không chịu được việc mẹ tôi cứ lải nhải, tôi đành giơ hai tay đầu hàng, ngồi tàu hỏa lên đường về Đông Bắc.
Chẳng biết đã bao nhiêu năm rồi tôi không đi loại tàu hỏa màu xanh này, nhớ lúc bé tí, tôi thường ngồi tàu hỏa màu xanh về nhà bà ngoại với mẹ. Nhưng bây giờ đã có ô tô, còn có cả đường sắt cao tốc nữa, tôi thật sự không ngờ, ở nơi xa nhất của phía Bắc Tổ quốc vẫn còn có thể đi loại tàu hỏa màu xanh cũ này.
Chẳng biết tàu hỏa đã đi bao xa về phía Bắc rồi, nhưng đến khi nào tàu không chạy tiếp nữa thì tôi mới xuống được, ai bảo tôi phải tới cái nơi ở xa nhất ở phía Bắc Tổ quốc chứ? Nhà chú họ ở núi Đại Hưng An thuộc tỉnh Hắc Long Giang, không úm trên xe lửa "ba ngày hai đêm" thì chắc chắn là chưa tới. Thấy tàu đã đi được hai ngày rồi, xem ra nhà của chú họ cũng không còn xa nữa.
Ai ngờ lúc tàu đi qua một nhà ga tên "Nộn Giang", tôi phát hiện ra trong số những hành khách trên tàu có một người đàn ông kì lạ.
Dáng người này không cao lắm, làn da ngăm đen, rất đô con, gương mặt có hơi ngang, là dáng mặt chỉ có ở người quanh năm suốt tháng bôn ba bên ngoài. Gã vừa lên xe, lòng tôi căng thẳng, cảm giác quen thuộc kia lại tới lần nữa.
Người đàn ông nọ mặc áo khoác quân đội vừa cũ vừa bẩn, sau lưng còn đeo một cái ba lô rất to, tay xách một chiếc túi nhựa màu đỏ trắng xanh trông có vẻ rất nặng. Nhìn gã đi từng bước một về phía mình, từng lỗ chân lông trên người tôi nhanh chóng co lại.
Tôi rất rõ cảm giác này có nghĩa là gì, đối với tôi, đây là mùi của cái chết. Chẳng lẽ người này là người chết sao? Không đúng, người chết mà lại còn tự lên tàu được à? Tiếp đó, ánh mắt tôi dời xuống, nhanh chóng tập trung vào chiếc túi trong tay gã, trong này có vấn đề!
Người đàn ông đó nói với ông chú ngồi bên cạnh tôi bằng giọng Tứ Xuyên đặc sệt: "Anh à, chỗ này có ai ngồi không?"
Ông chú liếc nhìn gã rồi nói: "Không có, vẫn chưa có ai ngồi cả, nhưng trong túi của anh có cái gì thế? Mùi nặng quá?"
Gã tỏ vẻ phật ý, cười nói: "Không có gì, chỉ là một ít thịt khô Tứ Xuyên quê tôi thôi, ở đây không mua được đâu." Gã vừa nói vừa cố nhét chiếc túi xuống gầm ghế.
Trong lòng tôi hơi sợ, cảm thấy buồn nôn. Thịt khô? Đây rõ ràng là một bộ xương người! Tôi nghĩ sau này mình sẽ không dám ăn thịt khô nữa.
Tôi nhìn gã đàn ông thô kệch trước mặt, tự hỏi gã là ai? Là tội phạm giết người biến thái sao? Tại sao gã lại muốn mang một xác chết lên tàu? Có rất nhiều câu hỏi quanh quẩn trong đầu tôi.
Nhưng tôi có thể cảm giác được đây là bộ xương của một phụ nữ, tuy mắt không nhìn thấy nhưng tôi vẫn cảm nhận được hình dáng của bà ấy lúc còn sống: Là một phụ nữ nông thôn điển hình, đã chết nhiều năm rồi. Bà ấy không đẹp nhưng hẳn là một người cần cù chịu khó, đáng tiếc số mệnh không tốt nên bị chết vì khó sinh.
Tuy rằng lúc đó tôi không có nhiều kiến thức về pháp luật, nhưng cũng biết đây là chết một cách bình thường chứ không phải bị người ta sát hại, vậy thì tại sao gã đàn ông này lại muốn mang xương của bà ấy lên tàu?
Chẳng lẽ đây là vợ của gã? Không đúng, chắc chắn không phải, người phụ nữ này chết ít nhất cũng phải mấy chục năm rồi, lúc bà chết hẳn phải hơn 30 tuổi, gã đàn ông này tối đa cũng chỉ 40 là cùng, tính tuổi ra bà ấy còn có thể là mẹ của gã.
Tôi nghĩ nếu mình có thể chạm được vào bộ xương kia thì chắc sẽ biết được nhiều thông tin hơn, nhưng ngẫm lại thấy vẫn không nên đụng vào đồ vật xui xẻo như vậy!
Đúng lúc này, dạ dày của tôi lại bắt đầu cuộn trào, đây là "di chứng" sau khi "cảm giác" kia xuất hiện, chỉ cần có cảm giác những thứ này tồn tại là tôi lại muốn nôn.
Tôi tranh thủ đứng dậy đi vào buồng vệ sinh nhưng không nôn ra được, đành phải buồn bực đi ra. Vừa ra ngoài đã bị nhân viên tàu gọi lại: "Cậu nhóc, mau trở về chỗ ngồi đi, lát nữa bảo vệ sẽ đi kiểm tra vé đấy!"
Tôi gật đầu rồi về chỗ ngồi, vừa đặt mông xuống thì nghe thấy ở phía trước có tiếng bảo vệ bắt đầu đi xoát vé. Nhân viên bảo vệ kiểm tra từng người một, tôi nhận thấy gã đàn ông Tứ Xuyên ở đối diện hơi căng thẳng.
Có lẽ người khác không biết lý do, nhưng tôi thì biết, chắc chắn gã đang sợ nhân viên bảo vệ sẽ kiểm tra hành lý của gã! Nhưng cũng không chắc chắn, có quá nhiều hành khách trên tàu, nhân viên không thể kiểm tra từng người một được, họ sẽ chỉ chú ý những người có vẻ đáng ngờ.
Rất không may, gã đàn ông trước mặt tôi được trúng thưởng. Nhân viên bảo vệ lễ phép nói với gã: "Đồng chí, chiếc túi dưới gầm ghế này là của anh?"
Gã hơi bối rối, gật đầu: "À phải, đồng chí cảnh sát, trong này là một ít thịt khô ở quê tôi, không phải hàng cấm đâu."
Nhân viên bảo vệ không đồng ý nhưng vẫn khách sáo nói với gã: "Vậy xin anh hãy mở ra cho tôi kiểm tra một chút."
Gã đàn ông tỏ vẻ không tình nguyện: "Đồng chí cảnh sát xem, tôi vất vả lắm mới gói kín vào được, bóc ra không tiện, nếu không anh kiểm tra ba lô của tôi đi vậy?"
Nhân viên bảo vệ thấy gã cứ từ chối liền biết trong gói này nhất định có vấn đề, anh ta chuyển giọng cứng rắn: "Đồng chí, nếu như anh không phối hợp cho tôi làm việc, thì mời anh đi cùng tôi một chuyến!"
Dứt lời, thêm hai nhân viên bảo vệ ở phía sau đi tới giúp gã lấy chiếc túi nhựa ra. Gã đàn ông càng thêm hoảng hốt, đưa tay đoạt lại chiếc túi!
Tôi biết sắp có trò hay diễn ra nên liên tục lùi về phía sau để tránh.
Quả nhiên, ngay lúc gã kéo một phát, chiếc túi nhựa màu đỏ trắng xanh cũ nát bị rách một đường lớn vang lên tiếng "Roạt!". Toa tàu bất chợt yên tĩnh, nhưng sau đó vang lên tiếng gào thét hoảng sợ của những hành khách gần đó. "A người chết! Trong này có người chết!"
TIỀN TRUYỆN (3)
Không cần nhìn tôi cũng biết thịt khô và xương sọ người khác nhau vô cùng.
Bảo vệ cũng không phải vô dụng, họ nhanh nhẹn khóa người đàn ông Tứ Xuyên xuống mặt đất, gã sốt ruột văng ra mấy câu chửi bằng giọng Tứ Xuyên, đừng nói tới mấy nhân viên bảo vệ này là người Đông Bắc gốc nên nghe không hiểu, đến tôi là người Hà Bắc cũng nghe cái hiểu cái không.
Thấy gã đàn ông bị còng tay rồi bị mang ra phía sau, những hành khách trong toa rối loạn cả lên! Chuyện này không biết thì không sao, biết rồi trong lòng ai chẳng cảm thấy hoảng sợ? Đặc biệt là hai người ngồi cùng ghế với gã đàn ông đó càng thấy kinh hoàng, họ làm ầm lên, đòi nhân viên đổi chỗ.
Nhân viên tàu cũng lười để ý đến họ, ai sẽ đồng ý đổi tới ngồi chỗ này chứ? Thời gian này có chỗ ngồi trên xe lửa là tốt lắm rồi, còn muốn cái gì nữa?
Về sau tôi nghe mấy hành khách cùng toa thích hóng chuyện trở về nói mới biết, thì ra gã Tứ Xuyên kia là kẻ chuyên mua đi bán lại thi thể cho người ta làm lễ kết duyên âm. Một khách hàng của gã có con trai mới chết, cảm thấy con trai một mình ở dưới kia quá cô đơn nên muốn tìm cho cậu ta một cô gái để kết duyên âm, tìm cũng đã lâu rồi nhưng không có mối thích hợp. Sau đó họ nhờ người tìm được gã đàn ông Tứ Xuyên này, nghe nói gã có thể tìm được thi thể nữ để kết duyên âm nên cho gã hai nghìn đồng đặt cọc, chờ sau khi xong chuyện sẽ trả thêm năm nghìn nữa! Nhưng không ngờ "Thi thể tân nương" vừa mới lên tàu đã bị đồng chí bảo vệ tịch thu mất!
Sau chuyện này, tôi còn nghĩ thầm, nếu gia đình nhà kia biết gã Tứ Xuyên này ngàn dặm xa xôi cõng một bà lão 80 tuổi về làm con dâu nhà mình, thì có tức đến hộc máu không nhỉ?
Nhà chú họ tôi ở một thôn gọi là Cổ Gia Đồn, đương nhiên không phải tất cả mọi người ở đó đều mang họ Cổ, chỉ là bởi người đến đây khai hoang đầu tiên là một gia đình họ Cổ người Sơn Đông, về sau họ ở đây bám rễ sinh sống nên mới gọi tên như vậy.
Diện tích Cổ Gia Đồn không lớn, tính cả thôn chỉ có gần một trăm nhân khẩu, nhà chú họ tôi ở đầu Đông, trong nhà có ba mẫu ruộng, sức khỏe của thím họ không tốt nên luôn ở nhà nghỉ ngơi, mọi việc lớn nhỏ trong ngoài đều do một tay chú lo liệu hết.
Ngoài dựa vào trồng trọt để mưu sinh, chú họ tôi còn là thầy âm dương nổi danh nhất trong vùng. Tuy không kiếm được nhiều tiền nhưng vẫn đủ lo ăn mặc, cho nên có thêm cái miệng ăn là tôi cũng không quá khó khăn.
Thím họ là người phụ nữ vùng Đông Bắc nhiệt tình, lúc còn nhỏ tôi đã gặp thím ấy một lần khi thím lên Bắc Kinh khám bệnh, trong trí nhớ của tôi thì thím là một người phụ nữ xinh đẹp.
Nhưng sau nhiều năm bệnh tật, đôi mắt sáng năm ấy đã trở nên đục ngầu, khuôn mặt xinh đẹp khi xưa cũng sưng phù vì tác dụng của thuốc, thứ duy nhất không thay đổi chính là tính cách niềm nở với tất cả mọi người của thím.
Vừa thấy tôi, thím đã kéo tay tôi rồi nói: "Nhanh vào đây để thím nhìn xem Tiến Bảo của chúng ta mấy năm nay có thay đổi gì không nào?"
Vành mắt tôi hơi ửng đỏ khi nhìn gương mặt không còn nét xinh đẹp khi xưa, nhưng thím họ lại vui vẻ nói: "Cậu nhóc ngốc, có phải thấy thím đã già rồi, không còn dễ nhìn như trước kia phải không?"
Tôi lắc đầu thật mạnh: "Không ạ, thím vẫn xinh đẹp chẳng khác gì hồi trước!"
Thím họ nghe tôi nói thế thì cốc đầu tôi. "Miệng lưỡi dẻo quẹo, thím mà giống hệt trước kia chẳng phải thành lão yêu tinh rồi à?"
">Truyện Người Tìm Xác
iPhone 4 (bên trái) và iPhone 5 (bên phải). ">
Hoang mang vì màn hình iPhone 5 bị vàng
Trước đây đã xuất hiện nhiều tin đồn cho rằng Amazon sẽ ra thêm một phiên bản Kindle Fire vào cuối tháng 07/2012. Nguồn tin của tạp chí BGR xác nhận rằng Amazon cuối cùng cũng sẵn sàng cho sự ra mắt của hai mẫu tablet 10 inch và 7 inch trong vài tháng tới. Mẫu 7 inch có tên “Coyote” với vi xử lý lõi kép và mẫu 10 inch có tên “Hollywood” dùng vi xử lý lõi tứ.
Hai mẫu Kindle Fire 7 inch và 10 inch sắp ra mắt đều có cải tiến lớn về chất lượng so với phiên bản đầu vốn bị chê vì thiết kế hơi “rẻ tiền” và chất lượng màn hình chưa tốt. Ví dụ, các phiên bản mới sẽ có lớp vỏ bằng kim loại thay vì lớp vỏ nhựa như phiên bản cũ.
">Kindle Fire 10 inch và 7 inch sắp xuất hiện